Đầu dây bên kia.
Trụ sở Minh Báo ở Trại Loan.
Xung quanh có rất nhiều phóng viên bận rộn, liên tục có tiếng chuông điện thoại, còn có âm thanh trò chuyện.
Lư Nhã Văn ngồi ngơ ngác một chút rồi mở ngăn kéo, lấy ra bản thảo mà nàng đã chuẩn bị, cẩn thận kiểm tra một lần. Thấy không có gì sai sót, lúc này nàng lấy ra cọng dây cao su buộc mái tóc của mình thành đuôi ngựa, hít sâu một hơi rồi đứng dậy, cầm bản thảo bước về phía phòng tổng biên tập.
Cộc cộc cộc.
“Mời vào.”
Lư Nhã Văn bước vào, đưa bản thảo cho tổng biên tập: “Tổng biên, tin tức mới nhất này nhất định sẽ rất hot.”
Tổng biên đẩy mắt kính nơi sống mũi nhìn thoáng qua bản thảo, sau đó ngẩng đầu nhìn Lư Nhã Văn: “Ngươi khẳng định?”
“Đúng vậy, ta khẳng định.”
“Mấy chuyện này không thể ăn nói lung tung, càng không thể tin vào tin đồn thất thiệt.”
“Ta có chứng cứ.” Lư Nhã Văn đặt xấp ảnh đã được rửa đến trước mặt tổng biên.
Tổng biên cầm xấp ảnh chụp, rồi ngẩng đầu nhìn Lư Nhã Văn: “Chụp rất rõ, có vẻ như ngươi rất dụng tâm.”
Tất cả mọi người đều làm nghề tin tức, có nhiều chuyện không cần nói rõ.
Lư Nhã Văn nói: “Hãy cho ta một cơ hội.”
Tổng biên cười nói: “Nếu là vạch trần, ta không có lý do từ chối.” Nói xong, hắn gõ vào tờ bản thảo: “Viết thêm nhiều một chút, càng không hợp thói thường càng tốt.”
“Sao?” Lư Nhã Văn ngẩn người.
Tổng biên không ngẩng đầu nhìn nàng mà cầm bút máy phê vào trong bản thảo: “Ngày nay con người có thẩm mỹ gì, chỉ toàn thích theo đuổi sự mới lạ!”
…
Bên này, Thạch Chí Kiên cúp điện thoại.
Tô Ấu Vi mở to mắt, nghi ngờ nhìn hắn.
Thạch Chí Kiên đùa nàng: “Ấu Vĩ, kỹ năng diễn xuất của ta vừa nãy có được không?”
Thấy Tô Ấu Vi còn đang ngẩn ra, Thạch Chí Kiên kéo nàng đến bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt của nàng: “Thế giới này rất tàn khốc. Những đại gia tộc đó khinh thường chơi đùa với ta, ta không thể làm gì khác hơi là tự mình chơi thôi.”
“Đám công tử thiếu gia rất khó khống chế. Người nào cũng tâm cao khí ngạo. Ngoài mặt thì coi ngươi là bạn, nhưng khi gặp chuyện thì hờ hững cho qua. Biểu hiện vừa rồi của ta càng thất vọng, càng khó chịu, hai người kia sẽ càng áy náy, càng hổ thẹn, lại càng lo lắng bất an. Chỉ có như vậy, khi ta phân phó bọn hắn đi làm việc, bọn hắn mới không từ chối, toàn lực phối hợp với ta.”
Thạch Chí Kiên đứng dậy, đưa tay vuốt mái tóc của Tô Ấu Vi: “Trước đó không phải ta đã từng nói với ngươi tối hôm qua ta thiếu chút nữa tay không bắt hổ sao? Bây giờ ta sẽ để cho toàn bộ người Hồng Kông biết, để Từ lão thái gia, còn có Hoắc lão đại biết mặc dù Thạch Chí Kiên ta thế lực đơn bạc, không một xu dính túi nhưng ta có thể một tay kình thiên, hàng long phục hổ.”
Thạch Chí Kiên nói xong, thoải mái cười một tiếng. Trong ánh mắt say mê của Tô Ấu Vi, hắn quay người bước đến bên cửa sổ, đứng chắp tay nhìn về phía xa: “Bao nhiêu gió mưa, bao nhiêu mùa thu, bao nhiêu buồn bã; dù có ngàn nguy hiểm phía trước, cuộc đời này là do mình chứ không phải do trời.”
...
Sáng sớm.
Một đứa bé đưa báo chạy chiếc xe đạp cực nhanh phóng đến khu biệt thự sườn núi.
Cậu bé đội mũ lưỡi trai, vác cái túi vải to. Trong túi vải hôm nay có báo mới. Đến trước cổng một căn biệt thự, cậu bé bước xuống xe, cẩn thận vò tờ báo thành một cuộn rồi nhét vào thùng báo bên cạnh thùng đựng sữa.
Làm xong mọi thứ, cậu bé nhìn thoáng qua hộp sữa bò bên trong thùng sữa, liếm đầu lưỡi một cái, lúc này mới quay người một lần nữa leo lên chiếc xe đạp chạy như bay đến một căn biệt thự khác.
Sự yên tĩnh trong khu biệt thự bị cậu bé bán báo phá vỡ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa và tiếng mở cửa.
Trước cổng chính biệt thự Hoắc thị.
Két.
Cánh cửa được quản gia Tài thúc mở ra.
Là quản gia của nơi này, Tài thúc đã làm việc mười lăm năm.
Khi hắn hai mươi tuổi, hắn đã làm việc ở nhà họ Hoắc.
Khi đó Hoắc lão đại còn chưa phải là Hoắc lão đại, hắn chỉ mới bắt đầu làm giàu. Chủ nhân ba mươi tuổi vượt mọi chông gai, dựa vào mấy chiếc thuyền chinh phục biển cả, chẳng những liên hệ với hải tặc mà còn trò chuyện vui vẻ với người trong giang hồ, lại càng so chiêu với vô số kiêu hùng, cuối cùng nhất phi trùng thiên, trở thành ông trùm siêu cấp quát tháo phong vân Hồng Kông.
Mặc dù thời gian nhà họ Hoắc quật khởi Hương Giang rất ngắn nhưng hiện tại gia tộc Hoắc thị lại uy danh hiển hách. Là quản gia của nơi này, Tài thúc cũng có vinh cùng yên. Mỗi khi thấy bên ngoài nhắc đến nhà họ Hoắc, hắn đều cảm thấy vinh dự vô cùng, đồng thời sẽ chủ động giữ gìn hình ảnh của nhà họ Hoắc, nghiễm nhiên xem mình như một phần tử của gia tộc.
Tài thúc ngáp một cái, co chân duỗi người.
Mỗi ngày, cho dù ngủ trễ đến cỡ nào, hắn cũng sẽ thức dậy vào giờ này, đích thân đi lấy báo cho lão gia xem, mặc gió mặc mưa.
Đã từng có người làm mới đến không hiểu quy củ, ngoài miệng nói sợ Tài thúc mệt mỏi quá sức, muốn đoạt danh tiếng của Tài thúc, buổi sáng tự mình đi lấy báo đưa cho Hoắc lão đại xem, ngày hôm sau lập tức bị Tài thúc đuổi việc.
Tài thúc chỉ nói mấy câu: “Phá vỡ quy tắc.”