Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 590 - Chương 590. Gió Nổi Mây Phun

Chương 590. Gió nổi mây phun
Chương 590. Gió nổi mây phun

“Long chân thọt, một tờ Minh Báo.”

“Long chân thọt, ngươi nói trên báo viết có đúng như vậy không?”

Long chân thọt gấp tờ báo lại đưa cho khách quen, sau đó nhét tiền vào bóp tiền bên hông, khập khễnh một chân bổ sung tờ Minh Báo mới lên trên dây, nói: “Có trời mới biết! Kẻ có tiền thích nhất là nói đùa. Nói không chừng sẽ có một sự thay đổi lớn.”

“Không thể nào, nghe nói người thanh niên họ Thạch kia rất tài giỏi.”

“Đúng vậy, hắn có đất, nhà họ Hoắc đầu tư mấy chục triệu liên kết với hắn khai thác bất động sản cũng là chuyện hợp lý mà.”

“Chuyện hợp lý lại càng không hợp lý.” Long chân thọt quay đầu lại cầm cây chổi lông gà phủi bụi trên tờ báo: “Nếu kinh doanh bất động sản dễ kiếm như vậy, vì sao những kẻ có tiền không tự mình làm? Tuy tên họ Thạch kia rất giỏi nhưng không có kinh nghiệm cũng như hậu thuẫn. Mấy kẻ nhà giàu không cướp đất của hắn đã là may lắm rồi, nào có chuyện hợp tác với hắn chứ?”

Long chân thọt bán báo nhiều năm như thế, tin tức nào mà chưa đọc qua. Hắn đọc báo còn nhiều hơn bất cứ kẻ nào, dần dần có được một ít hiểu biết độc đáo. Nếu không, khách quen cũng không hỏi ý kiến của hắn.

“Nói cũng đúng. Kẻ có tiền thích nhất là kiếm tiền.”

“Nhưng lần này có vẻ là thật. Ngươi nhìn đi, nội dung bài báo viết rất rõ ràng, họ Thạch lén lút bàn bạc với nhà họ Hoắc, ngay cả ảnh chụp cũng có. Còn có mấy chữ bất động sản viết trên bìa túi đựng hồ sơ nữa kìa.”

“Đúng vậy. Long chân thọt, chỉ sợ lần này ngươi đoán sai rồi. Họ Thạch sắp phát tài, chỉ cần nhà họ Hoắc chịu bỏ tiền ra, Thuyên Loan chẳng mấy chốc sẽ được khai thác thôi.”

Rất nhiều ý kiến được đưa ra.

Có người tán thành Long chân thọt.

Cũng có người phản đối hắn.

Nhưng càng nhiều người cho rằng lần này Thạch Chí Kiên ký hợp đồng với nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc bỏ tiền, Thạch Chí Kiên bỏ đất, cùng nhau khai thác Thuyên Loan, tiền đồ xán lạn.

Hồng Kông, tập đoàn Lợi thị.

Lợi Triệu Thiên ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, miệng ngậm điếu xì gà to. Điếu xì gà chuyển động giữa hai hàm răng.

Ông chủ hộp đêm Lệ Trì Winzerton ngồi bên cạnh, tức giận nói: “Tên khốn Thạch Chí Kiên may mắn thật, không ngờ Hoắc lão đại lại để mắt đến hắn.”

Lợi Triệu Thiên mỉm cười, phun ra một làn khói, sau đó hắn dùng tay kẹp điếu xì gà chỉ vào Winzerton: “Sao, ngươi tức à?”

“Ta cảm thấy rất tức giận. Lần trước chúng ta lợi dụng tên Kennedy kia lại không cạo chết Thạch Chí Kiên, ngược lại còn giúp cho hắn một bước lên cao. Nếu hắn thật sự liên thủ với Hoắc thị, kế hoạch cướp đoạt đất Thuyên Loan của chúng ta sẽ tan thành bọt nước.”

“Yên tâm đi, sự việc không đơn giản như vậy đâu.” Mắt Lợi Triệu Thiên thoáng hiện lên ánh sáng: “Những người như chúng ta, bao gồm Lý Giai Thành và Bàng Bách Xuyên đều là những kẻ ăn thịt. Nhưng nhà họ Hoắc và nhà họ Từ cũng không phải kẻ ăn chay.”

“Tên khốn Thạch Chí Kiên thích nhất là xé da hổ kéo dài cờ. Năm đó, khi hắn vẫn còn nghèo, hắn đã dùng tên của tam thiếu gia nhà họ Từ và đại thanh tra Lôi Lạc để lừa gạt khắp nơi rồi.”

“Điều khiến cho ta bội phục nhất là hắn đã dựa vào một chiêu tiên cật biến thiên như vậy, từ không đến có, có được một sản nghiệp to như thế.”

“Ý của Lợi tiên sinh là…” Winzerton bỗng nhiên cẩn thận nhìn Lợi Triệu Thiên.

Hiện tại, kinh doanh của hộp đêm do Winzerton quản lý đang ế ẩm, chỉ muốn đi theo Lợi Triệu Thiên cướp đất Thuyên Loan, chủ nhân ăn thịt thì hắn cũng có chút canh, còn lại hắn chẳng quan tâm điều gì cả.

“Ý của ta rất đơn giản, nhà họ Hoắc làm sao có thể tùy tiện hợp tác với tên họ Thạch được chứ.” Lợi Triệu Thiên dùng tay gõ vào tờ báo: “Đây chẳng qua là tên họ Thạch thả bom khói, bức bách nhà họ Hoắc ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Nhưng hắn sai rồi, Hoắc lão đại là ai chứ? Ngay cả Lợi Triệu Thiên ta cũng phải nể hắn ba phần, sao lại bị một nhân vật nhỏ như Thạch Chí Kiên bức bách chứ?”

“Vậy bây giờ chúng ta cần làm chính là…”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Lợi Triệu Thiên phun ra một làn khói.

Nhà hàng hải sản Thái Bạch.

Bên trong phòng Phù Dung.

“Ông chủ Lý, trước kia chúng ta là bạn tốt với nhau, hợp tác rất vui vẻ. Lần này chẳng qua chỉ là một hiểu lầm. Ta cảm thấy chúng ta không cần thiết phải công kích lẫn nhau nữa.”

Biệt danh Dệt Đại Vương Hồng Kông Bàng Bách Xuyên rất có thành ý cầm đũa đầu tiên, đứng dậy gắp một miếng cá quế bỏ vào chén cho Lý Giai Thành bên cạnh.

Cả một bàn rượu thịt, phong phú vô cùng.

Cá quế, dĩ hòa vi quý.

Lý Giai Thành mỉm cười, đứng dậy học theo Bàng Bách Xuyên kẹp một miếng thịt cá bỏ vào chén của đối phương: “Đại phú đại quý, cùng nhau phát tài.”

“Tốt tốt, ha ha ha.”

Toàn bộ gian phòng vang lên tiếng cười.

Cuộc chiến mười mấy ngày qua của Lý Giai Thành và Bàng Bách Xuyên đã viết lên dấu chấm hết.

Hết chương 590.
Bình Luận (0)
Comment