Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 640 - Chương 640. Người Chết Vì Tiền, Chim Chết Vì Ăn

Chương 640. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn
Chương 640. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn

Năm chục triệu?

Thạch Chí Kiên đã kiếm được đủ năm chục triệu trong vòng một đêm?

Ta có phải đang nằm mơ hay không?

Hay còn trong giấc mơ chưa tỉnh lại?

Trang Gia Tuấn và Winzerton không khỏi kinh hãi, cơ thể lung lay như sắp đổ.

Bọn hắn không biết làm sao thông báo tin tức này cho Lợi Triệu Thiên và Lý Giai Thành biết.

Nhưng hết thảy trước mắt đều chân thực.

Trang Gia Tuấn dùng sức dụi mắt của mình.

Còn Winzerton thì gõ đầu của mình thật mạnh.

Bọn hắn chợt nhớ đến câu nói kia của Thạch Chí Kiên: “Một tháng sau, ta sẽ cho các ngươi biết trên đời này có thần tồn tại. Bởi vì ta chính là thần.”

Bây giờ chỉ mới nửa tháng.

Thạch Chí Kiên,

Đã thành thần.

Khách sạn Pennisula.

Trong phòng tổng thống.

Thạch Chí Kiên tóc vuốt ngược, dựa vào một chiếc ghế gần đó, bắt chéo chân, trong tay kẹp một điếu thuốc chậm rãi hút.

Bên cạnh, giám đốc ngân hàng Standard Chartered Saipan cùng với tám nhân viên cấp dưới của mình đang tăng ca suốt đêm, ra sức đếm tiền.

Những đống tiền giấy chất đống khắp phòng. Trên bàn, trên ghế sofa và thậm chí cả trên sàn nhà.

Nhìn từ xa, nơi này rõ ràng là một hầm ngân hàng thay vì là một phòng khách sạn.

Các nhân viên ngân hàng đổ mồ hôi đầm đìa trong quá trình đếm, thậm chí không có cơ hội để thở.

Bên cạnh là một đám nam nhân Hồng Hưng mắt cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm, khiến cho bọn hắn lại càng thêm áp lực.

Đừng nói nhân viên, ngay cả ông chủ người nước ngoài cũng thỉnh thoảng lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

Năm chục triệu.

Đây con số kinh khủng đến cỡ nào.

“Thạch thân mến, ngươi thật sự làm cho ta phải giật mình. Ngươi dặn ta mang theo nhiều người đến, ta còn tưởng rằng ngươi đang kể chuyện cười. Nhưng bây giờ, thượng đế ơi, ngươi thật sự khiến người ta phải điên cuồng.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, phun ra một làn khói: “Ai cũng thích kiếm tiền nhanh mà, chẳng ai thích làm mấy công việc vất vả. Làm phiền ngươi rồi, Saipan.”

“Không vất vả, không vất vả chút nào. Có thể cống hiến sức lực cho Thạch thân mến ngươi là vinh hạnh của ta.” Ông chủ Saipan nở nụ cười thật xán lạn nhưng trong lòng lại cảm thán.

Hắn biết rõ sự phát triển của Thạch Chí Kiên như ban ngày.

Nói chính xác, từ lúc quen biết với Thạch Chí Kiên ở chuồng đua ngựa, Thạch Chí Kiên từng bước một đi lên, hắn đều nhìn thấy hết.

Người trẻ tuổi không thể tưởng tưởng được này đã phá vỡ tam quan của hắn.

Từ không có gì cả đến tài sản mấy triệu. Cho đến hiện tại, một đêm hắn có thể kiếm được năm chục triệu.

Quả thật là kỳ tích.

Lúc này, Saipan nhìn Thạch Chí Kiên tay trái cầm điếu thuốc, bắt chéo chân, khói thuốc lượn lờ, chỉ thấy trên người Thạch Chí Kiên giống như có thêm một vòng ánh sáng, dưới ánh đèn nổi bật lại càng rạng rỡ phát sáng.

Thạch Chí Kiên không ngại Saipan dùng ánh mắt sùng bái dò xét hắn như vậy.

Đối với rất nhiều người mà nói, một đêm kiếm được năm chục triệu là một chuyện không thể tưởng tượng được.

Nhưng có ai biết, vì một đêm này, Thạch Chí Kiên đã bố trí trọn vẹn ba tháng.

Giống như đào giếng vậy.

Tối nay chẳng qua chỉ là nhát xẻng cuối cùng, nước giếng đã phun ra ngoài.

Cộc cộc cộc.

Có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Đại Thanh Hùng từ bên ngoài bước vào. Hắn nhìn thoáng qua tình huống bên trong căn phòng. Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng hắn vẫn choáng váng trước cảnh tiền chất đầy bàn, đầy ghế.

Đại Thanh Hùng không biết làm sao mà vào, cũng không biết có nên giẫm lên đống tiền đó hay không.

“Vào đây đi, không sao đâu.” Thạch Chí Kiên nói.

Lúc này, Đại Thanh Hùng mới giẫm lên đống tiền mặt bước đến chỗ của Thạch Chí Kiên.

Chân của hắn giẫm lên tiền mặt, không dám dùng sức, tràn ngập một cảm giác khó nói nên lời, vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ đời này hắn có thể giẫm lên tiền.

Chỉ ba bốn mét ngắn ngủi nhưng Đại Thanh Hùng lại có cảm giác giống như đi cả nửa thế kỷ. Vất vả lắm mới qua được, Đại Thanh Hùng cung kính nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, đã chuẩn bị xe đến Thuyên Loan ngày mai. Lễ khởi công sẽ được tiến hành đúng chín giờ sáng.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ngươi hãy sắp xếp một số anh em qua đó.”

“Vâng, Kiên ca.”

Đại Thanh Hùng đang định đi, Thạch Chí Kiên gọi hắn lại, tiện tay cầm một xấp tiền kín đáo đưa cho hắn: “Tối nay anh em vất vả rồi. Ngươi mời bọn hắn ăn khuya nhé.”

“Cảm ơn Kiên ca.” Đại Thanh Hùng kích động nói.

Một xấp tiền này của Thạch Chí Kiên ít nhất cũng phải có hơn mười nghìn.

Không quản việc nhà không biết tham tiền dầu muối quý đến cỡ nào.

Từ khi làm lão đại của Hồng Hưng, Đại Thanh Hùng biết làm đương gia không hề dễ. Hồng Hưng có năm ngàn người cần đến hắn kiếm cơm. Có thể kiếm được một phần đỡ một phần.

Cũng may đi theo Kiên ca, không lo không có cơm ăn.

Đại Thanh Hùng tràn đầy phấn khởi rời đi.

Thạch Chí Kiên một lần nữa dựa lưng vào ghế, nheo mắt phả ra một làn khói.

Chung quanh truyền đến tiếng đếm tiền điên cuồng, hắn không khỏi sinh lòng cảm thán.

“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.”

Hết chương 640.
Bình Luận (0)
Comment