Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 641 - Chương 641. Không Thắng Được

Chương 641. Không thắng được
Chương 641. Không thắng được

“Tại sao lại không có tiền thế này?”

Khi sư gia Tô quay trở lại cửa nhà Đới thị, hắn vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này.

Rõ ràng hôm nay đi là để lấy tiền, nhưng vì sao chẳng những không mang được một đồng về, thiếu chút nữa mấy trăm đồng trên người cũng bỏ vào luôn.

“Ta đang làm cái gì vậy? Tại sao ta lại có thể như thế?” Sư gia Tô lắc đầu, không rõ vì sao.

Hắn nhớ cảm giác cầm bảy chục ngàn trong tay, nóng hổi, hưng phấn… một cảm giác vô cùng phong phú.

Nhưng bây giờ…

Sư gia Tô nhìn hai tay trống trơn của mình, thở dài một tiếng.

“Mẹ kiếp, ta hận đẹp trai.”

“Được rồi, ta nên đối diện hiện thực đi.”

Sư gia Tô đứng do dự mãi trước cửa ra vào. Khi hắn cho rằng tất cả mọi người đều đã đi ngủ, hắn mới can đảm mở cửa bước vào rồi quay người nhẹ nhàng khép cửa lại.

Thở phào một hơi.

Cũng may sau khi dọn nhà thì không còn tiền nuôi chó. Bằng không, tụi nó còn không sủa loạn xạ lên sao?

Sư gia Tô rón rén bước vào phòng khách.

Phòng khách đen thui. Sư gia Tô không dám bật đèn, dự đình vào phòng ngủ của mình rồi ngủ cùng với tên khốn Trần Bưu.

Trong lúc sư gia Tô đang định bước đi, tách một tiếng, đèn phòng khách sáng lên.

Sư gia Tô giống như tượng cứng đơ một chỗ, duy trì động tác nhấc chân.

Đới Phượng Ny đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon trong phòng khách. Hai bên là Linh tỷ và tên khốn Trần Bưu.

“Sư gia Tô, ngươi làm cái gì vậy?” Đới Phượng Ny mặc chiếc áo ngủ hoa anh đào màu đỏ, bắt chéo chiếc đùi thon dài. Khi nói chuyện, mắt cá chân của nàng đung đưa, chiếc chuông bạc đeo trên mắt cá chân phát ra âm thanh leng keng rất dễ nghe.

Sư gia Tô bỏ chân xuống, cố gắng bình tĩnh: “Đại tiểu thư, tại sao ngươi còn chưa ngủ? Trần Bưu, ngươi cũng không ngủ sao? Linh tỷ, ngươi không phải không thích thức đêm à? Thức khuya không tốt cho sức khỏe. Mọi người đừng nhìn ta như vậy, về phòng ngủ đi. Ngày mai ta còn phải dậy sớm nữa.”

Sư gia Tô giống như con thỏ tính chuồn mất.

“Quỳ xuống.” Đới Phượng Ny nghiêm túc nói.

Phù phù.

Sư gia Tô không chút do dự lập tức quỳ xuống nói với Đới Phượng Ny: “Xin lỗi, đại tiểu thư, ta sai rồi.”

“Ngươi sai ở chỗ nào?” Đới Phượng Ny nhướng mày, ánh mắt hung dữ hỏi.

‘Ta biết ta không nên đi tản bộ khuya như vậy, khiến cho đại tiểu thư phải lo lắng.”

“Tên khốn sư gia Tô ngươi còn nói dối.” Đới Phượng Ny trực tiếp vạch trần: “Không phải ngươi nói mình sắp phát tài, muốn mua nhà rời khỏi nơi này? Vậy ngươi quay lại làm gì?”

Sư gia Tô tức giận nhìn thoáng qua Linh tỷ đứng bên cạnh Đới Phượng Ny.

Linh tỷ chống nạnh trợn mắt nhìn lại sư gia Tô.

Sư gia Tô hận chết tám đời tổ tiên của Linh tỷ.

Bây giờ hắn một đồng cũng không có, dọn cái gì mà dọn.

Nhìn thấy Đới Phượng Ny sắp nổi giận, sư gia Tô quyết định thật nhanh. Làm người thì phải có nguyên tắc.

Làm người hầu thì phải có dáng vẻ của người hầu.

Hắn quỳ xuống đất, quỳ xuống dưới chân Đới Phượng Ny: “Xin lỗi đại tiểu thư, ta biết sai rồi. Ngươi tha cho ta đi.”

“Đi chết đi.” Đới Phượng Ny một cước đá văng sư gia Tô đang khóc ròng.

Sư gia Tô nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Thật ra ta bị người ta lừa. Tên Thạch Chí Kiên kia quá giảo hoạt.”

Nghe sư gia Tô nhắc đến Thạch Chí Kiên, Đới Phượng Ny lập tức bình tĩnh lại: “Ngươi nói thử xem, hắn giảo hoạt như thế nào?”

Sư gia Tô xoa tay dính nước mũi vào gót giày: “Hắn thiết lập kế hoạch, gọi là mua nhà hoa, còn có đầu tư cổ phiếu bất động sản. Một đêm hắn kiếm được năm chục triệu.”

“A, cái gì?” Đới Phượng Ny mở to mắt.

Trần Bưu kinh sợ.

Linh tỷ lại càng không thể tin nổi há to miệng.

Lúc này, một giọng nói vang lên: “Sư gia Tô, ngươi nói là thật?”

Đới Phượng Niên xuất hiện ở cầu thang, khó tin nhìn chằm chằm vào sư gia Tô đang quỳ trên mặt đất.

Sư gia Tô cảm thấy khó hiểu. Tại sao đại thiếu gia cũng không đi ngủ? Chẳng lẽ dậy đi tiểu sao?

“Chính xác một trăm phần trăm.” Sư gia Tô dập đầu nói.

Tay Đới Phượng Niên vịn vào lan can cầu thang, cơ thể lung lay, ánh mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm.

“Đại ca, ngươi sao vậy? Ngươi không có chuyện gì chứ?”

“Đại thiếu gia, ngươi có cần ta đỡ ngươi về phòng hay không?”

Đới Phượng Niên khoát tay.

Không ai biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Trước kia, tài sản của Thạch Chí Kiên chỉ mới hơn mười triệu, còn Đới Phượng Niên hắn đã có năm chục triệu, tài hùng thế lớn, có thể nghiền ép Thạch Chí Kiên.

Nhưng bây giờ…

Hắn rốt cuộc không thắng được Thạch Chí Kiên.

Biệt thự nhà họ Từ ở Hồng Kông.

“Lão gia, đến giờ uống thuốc rồi.”

“Khụ khụ khụ.” Từ lão thái gia ho mạnh mấy tiếng.

Sức khỏe của hắn càng lúc càng yếu, nhưng gia nghiệp nhà họ Từ lớn như vậy vẫn chưa được giải quyết.

Lão đại Từ Thế Kiến quản lý vận tải đường thủy, lão nhị Từ Thế Văn quản lý mảng ngân hàng, còn lão tam Từ Thế Huân…

“Haiz.” Nghĩ đến lão tam Từ Thế Huân chẳng ra thể thống gì, Từ lão thái gia lại cảm thấy đau đầu, ngay cả thuốc cũng không uống được.

Hết chương 641.
Bình Luận (0)
Comment