Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 642 - Chương 642. Kinh Ngạc

Chương 642. Kinh ngạc
Chương 642. Kinh ngạc

“Lão gia, ngươi ráng cố gắng uống thuốc nhé. Chén thuốc Đông y này do tự tay ta sắc cho ngươi.” Từ Chu thị là nhị phòng của Từ lão thái gia. Năm đó, nàng cũng là người đẹp nổi tiếng Hồng Kông. Sau khi gả vào Từ gia, nàng luôn tuân thủ bổn phận, dồn hết tâm trí vào việc chế biến ẩm thực và thuốc.

“Ta thật sự không uống nổi nữa rồi.” Từ lão thái gia từ chối chén thuốc do Từ Chu thị mang đến: “Lão tam…”

Từ lão thái gia còn chưa nói hết lời, điện thoại đầu giường đã vang lên.

Từ Chu thị không quan tâm đến chén thuốc, đặt chén thuốc qua một bên. Nàng nghe điện thoại vài tiếng rồi đưa cho Từ lão thái gia: “Là lão tam gọi đến.”

Từ lão thái gia cau mày: “Khuya như vậy còn gọi điện thoại sao? Không biết hắn lại đang lêu lổng ở chỗ nào nữa.”

Từ Chu thị lắc đầu, cảm thấy vị tam thiếu gia này quả nhiên không còn thuốc chữa nữa.

Rất nhanh, Từ lão thái gia nghe điện thoại.

Ban đầu, biểu hiện của hắn vô cùng tức giận, nhưng sau đó chuyển sang kinh ngạc rồi vui sướng, cuối cùng là hưng phấn.

“Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.”

Từ lão thái gia cực kỳ hưng phấn. Từ Chu thị nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, không biết Từ tam thiếu đã nói gì trong điện thoại.

“Ừm, ngươi làm như vậy là được rồi, ta cũng có thể yên tâm giao xây dựng của Từ thị cho ngươi quản lý. Đúng rồi, ngày mai bất động sản Thần Thoại làm lễ khởi công đúng không? Ngươi cần phải để ý một chút.” Giọng điệu của Từ lão thái gia tràn đầy hiền lành và tán thưởng.

Điều này khiến cho Từ Chu thị một lần nữa mở rộng tầm mắt. Trước kia Từ lão thái gia luôn quở trách Từ tam thiếu, chưa từng khích lệ hắn bao giờ.

Rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh?

Trong lúc Từ Chu thị cảm thấy nghi hoặc, Từ lão thái gia cúp điện thoại, vui vẻ nói: “Mang thuốc đến đây, ta muốn uống đủ ba chén.”

Biệt thự nhà họ Hoắc Hồng Kông.

Hoắc lão đại ngồi dậy từ trên giường, mở đèn ngủ, lén lấy một cái bao từ trong tủ đầu giường ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, gương mặt hiện lên sự tham ăn.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua người vợ còn đang ngủ say, cẩn thận mở cái bao, bên trong là thịt bò khô thơm phức.

Hoắc lão đại cầm một miếng, nuốt một ngụm nước bọt rồi bỏ miếng bò khô vào miệng, không dám nhai lớn tiếng, sợ tiếng động đánh thức vợ của hắn dậy, chỉ dám dùng nước bọt thấm mềm miếng thịt bò khô, chậm rãi nhai nát rồi nuốt vào trong bụng.

Từ lúc vị bác sĩ người nước ngoài dặn hắn phải ăn uống kiêng cữ, hắn cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn. Cuộc sống không còn niềm vui thú chút nào.

Hoắc lão đại lập nghiệp từ vận tải biển. Lúc trước sóng to gió lớn, hắn thường xuyên cùng với người giang hồ uống rượu ăn thịt, sảng khoái vô cùng, nào giống như bây giờ, thật chẳng thú vị gì cả.

“Giữ lại miếng cuối cùng để ngày mai ăn tiếp.”

Hoắc lão đại nheo mắt, liếm đầu lưỡi, đang định bỏ thêm một miếng thịt bò khô vào miệng, một bàn tay đã cướp miếng thịt bò khô đi: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Hoắc lão đại quay đầu nhìn lại. Vợ của hắn đang nổi giận đùng đùng nhìn hắn chằm chằm.

Hoắc lão đại vội mỉm cười: “Ta chỉ ngửi thôi mà, chứ không ăn.”

“Có quỷ mới tin ngươi.”

“Ta thật sự không ăn mà. Khụ khụ.”

“Ngươi nhìn ngươi kìa, có phải ăn thịt bò khô mà bị sặc không?”

Trong lúc vợ của mình đang đấm lưng cho mình, điện thoại đầu giường Hoắc lão đại vang lên.

“Hơn nửa đêm rồi mà ai còn gọi điện thoại đến nữa chứ?”

Vợ của Hoắc lão đại cầm điện thoại lên, hỏi vài câu rồi đưa điện thoại cho Hoắc lão đại: “Là A Đình gọi. Có vẻ như đang rất gấp.”

“A Đình gọi à?” Hoắc lão đại nhìn đồng hồ đầu giường, đã 1h khuya rồi.

“Muộn như vậy hắn còn gọi đến làm gì thế?’ Vẻ mặt Hoắc lão đại vô cùng nghi hoặc cầm lấy điện thoại.

“A Đình, có chuyện gì thế?”

“Cái gì?”

“Không thể nào.”

“Ngươi nói thật sao?”

Biểu hiện của Hoắc lão đại vô cùng kích động.

Vợ của Hoắc lão đại ở bên cạnh cảm thấy tò mò, không biết con trai nói gì với cha của hắn trong điện thoại nữa.

Một lát sau.

“Được rồi, ta đã biết. Lễ khởi công bất động sản Thần Thoại sẽ tiến hành vào ngày mai sao? Ừm, ta biết rồi.”

Hoắc lão đại nói với Hoắc Chấn Đình vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Vợ của hắn nhìn hắn.

Hoắc lão đại giống như người gỗ ngẩn người cả nửa ngày, đột nhiên nói: “Mau lấy thịt bò khô ra đây. Cá phát tài đã chạy mất, chỉ còn thịt bò khô chống đói thôi.”

Lý Giai Thành là một người chăm chỉ.

Nhất là trong khoảng thời gian này, xưởng sản xuất đồ nhựa gặp khó khăn trong kinh doanh. Hắn vẫn luôn ở lại nhà máy trên đường Nathan để giải quyết vấn đề.

Trong phòng họp.

Lý Giai Thành ngồi ngay ngắn trên ghế ông chủ, chung quanh là các lãnh đạo của nhà máy.

“Chúng ta nên bắt chước những đồ chơi bằng nhựa ở Châu Âu nhiều hơn, không phải lúc nào cũng tập trung vào Hồng Kông làm thị trường mục tiêu. Có bao nhiêu người ở Hồng Kông? Nhiều nhất là bốn triệu! Thị trường bên ngoài lớn đến mức nào? Năm mươi triệu ở Anh và hai trăm bảy mươi triệu ở Mỹ.”

“Chúng ta ưu tiên phục vụ Anh và Mỹ trước, cung phụng bọn hắn như cha của mình. Chỉ có hầu hạ bọn hắn tốt hơn, chúng ta mới có thể kiếm được tiền.”

Hết chương 642.
Bình Luận (0)
Comment