“Kiếm tiền không mất mặt. Mất mặt là tiền của ngươi.”
Lúc này.
Cộc cộc cộc.
Trang Gia Tuấn vô cùng lo lắng gõ cửa bước vào.
Trước mặt bao người, Trang Gia Tuấn bước đến bên cạnh Lý Giai Thành, nói nhỏ vài câu vào tai của hắn.
“Cái gì?” Lý Giai Thành đứng bật dậy.
Người chung quanh không hiểu được nhìn hắn.
Nên biết rằng, Lý Giai Thành làm việc lúc nào cũng ổn trọng. Đứng trước núi Thái Sơn, sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi.
Nhưng bây giờ lại…
Sắc mặt Lý Giai Thành tái nhợt, trán đổ mồ hôi.
“Ngươi nói đều là thật?”
“Phải.” Trang Gia Tuấn cắn răng nói.
“Tan họp.” Lý Giai Thành vẫy tay với mọi người.
Mọi người không hiểu rời đi.
Lý Giai Thành ngồi bịch xuống ghế: “Ta phải làm sao bây giờ?”
…
“Ta phải làm sao đây? Tên hầu tử Thạch Chí Kiên đã lật được trời rồi.” Lợi Triệu Thiên mặc áo ngủ, bẽ gãy điếu xì gà trong tay rồi ném xuống đất.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lợi Triệu Thiên, Winzerton đứng trước mặt hắn một tiếng cũng không dám nói.
Ban đầu, hắn hơn nửa đêm đánh thức Lợi Triệu Thiên là đã cố lấy hết can đảm rồi. Bây giờ can đảm đã hết, ngay cả một tiếng vang hắn cũng không dám tùy tiện phát ra.
Lợi Triệu Thiên ngẩng đầu, hai mắt phun ra lửa giận nhưng trong nháy mắt lửa giận đã thu lại, biến thành cười lạnh: “Làm người là phải biết nắm chắc thời cơ. Nếu Thạch Chí Kiên hắn tu luyện thành Tề Thiên Đại Thánh, chúng ta tối thiểu cũng phải tặng hắn một món quà lớn.”
“Lợi tiên sinh, ý của ngươi là…”
“Hòa khí sinh tài mà. Lợi Triệu Thiên ta cũng không phải loại người hẹp hòi.”
“Ta hiểu rồi, Lợi tiên sinh.”
“Nếu ngươi đã hiểu rồi còn không đi làm?”
“Vâng, Lợi tiên sinh.” Winzerton cúi đầu lui ra.
Lúc này, một nữ nhân từ trong phòng ngủ bước ra.
Nếu có người ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc. Nữ nhân này là một nữ minh tinh cực kỳ nổi tiếng.
Nữ nhân ôm Lợi Triệu Thiên từ đằng sau: “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?”
Lợi Triệu Thiên quay người nắm lấy tóc của nữ nhân, bắt nàng quỳ trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nói: “Bây giờ lửa giận của ta rất lớn.”
…
Khách sạn Pennisula.
Phòng tổng thống.
Khi Thạch Chí Kiên sắp xếp xong mọi việc, trời đã rạng sáng. Một tia nắng phản chiếu qua cửa sổ vờn quanh hắn, khiến hắn có một cảm giác thỏa mãn vươn cao đến tận mây xanh.
Quần áo Thạch Chí Kiên phẳng phiu, tóc chải ngược, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm một tấm bản đồ treo trên vách tường.
Bản đồ cho thấy phạm vi ảnh hưởng của sự phát triển bất động sản ở Hồng Kông.
Đảo Hồng Kông, Cửu Long, còn có Tân Giới đều có những con cá sấu bất động sản chia cắt với nhau.
Trong đó, thực lực mạnh nhất phải kể đến gia tộc Hoắc thị, gia tộc Lý thị, gia tộc Quách thị và gia tộc La thị.
Bốn người này là bốn đại gia bất động sản người Hoa lớn nhất Hồng Kông, được tôn xưng là Tứ Đại Thiên Vương bất động sản.
Trong đó, người cầm lái gia tộc Hoắc thị là Hoắc Ưng Đông.
Người cầm lái gia tộc Lý thị là Lý Chiếu Cơ.
Người cầm lái gia tộc Quách thị là Quách Đức Thắng.
Người cầm lái gia tộc La thị là La Anh Thạch.
Bốn ông trùm bất động sản này về cơ bản kiểm soát sự phát triển bất động sản ở ba khu vực chính của Hồng Kông.
Hoắc lão đại chủ yếu kinh doanh bán đảo Cửu Long.
Lý Chiếu Cơ và Quách Đức Thắng chủ yếu kinh doanh đảo Hồng Kông.
Gia tộc La Anh Thạch chủ yếu kinh doanh khu vực Tân Giới.
Ngoài ra còn có một số ông trùm bất động sản người nước ngoài ở Hồng Kông, ví dụ như gia tộc Keith Wilker, gia tộc Kadoorie, gia tộc Schweizer.
Tuy nhiên, những người nước ngoài này lại thích làm tài chính ngân hàng, vận tải hàng không nhất, không có nhiều lợi thế trong phát triển bất động sản.
Nói một cách thẳng thắn, người nước ngoài không hiểu rõ về văn hóa Hồng Kông, cũng như khát vọng về “nhà” của người Trung Quốc, cũng không hiểu truyền thống “gia quốc thiên hạ” của người Hoa, vì thế bọn hắn không thể cạnh tranh với những ông trùm kinh doanh giàu có của Trung Quốc trong lĩnh vực phát triển bất động sản.
Bất động sản Hồng Kông phát triển nhanh chóng từ những năm 1950 đến những năm 1960, sau đó rơi vào tình trạng đáy trong bốn năm năm tiếp theo.
Giờ đây, với làn sóng nhập cư từ Trung Quốc đại lục và Đông Nam Á, dân số Hồng Kông lại tăng vọt, ngành bất động sản Hồng Kông dần hồi phục và bắt đầu chạm đáy.
Lợi Triệu Thiên và Lý Giai Thành đều là những người khôn ngoan. Bọn hắn đã cảm nhận được sức mạnh bùng nổ tiềm tàng của ngành bất động sản Hồng Kông, đó là lý do tại sao bọn hắn tập trung phát triển Thuyên Loan như vậy.
Thạch Chí Kiên cầm điếu thuốc hút một hơi, nhìn vào những địa điểm được đánh dấu dày đặc trên bản đồ.
Những nơi đó đều được đánh dấu bằng bút đỏ, từ bán đảo Cửu Long kéo dài đến đảo Hồng Kông rồi đến Tân Giới, khắp nơi như những lá cờ đỏ tung bay trong gió.
Những nơi được đánh dấu này là phạm vi ảnh hưởng của các nhà phát triển bất động sản lớn. Người khác không biết, nhưng Thạch Chí Kiên biết bất động sản Hồng Kông sẽ có ba mươi năm vinh quang trong tương lai và giá nhà đất ở Hồng Kông sẽ trở thành một trong những cao nhất thế giới. Những ngôi nhà kiểu quan tài, lồng chim bồ câu nổi tiếng thế giới cũng sẽ xuất hiện theo đó.
Thạch Chí Kiên thổi một làn khói về phía bản đồ, rồi đập tàn thuốc gần hết vào địa điểm Thuyên Loan.
Thuyên Loan bị tàn thuốc đốt cháy, màu nâu từ từ lan ra, giống như một tia lửa làm cháy thảo nguyên, không thể ngăn cản!