Thuyên Loan là một khu vực khá đặc biệt ở Hồng Kông, trước đó nó vẫn bị coi là “biên cương” của Hồng Kông.
Rất nhiều cảnh sát phạm lỗi sẽ bị đày đến đây canh hồ nước.
Do vị trí địa lý nên chúng ít được phát triển tích cực, dù có phát triển cũng phải tận dụng nhân công rẻ, đất rẻ để thành lập các nhà máy, xưởng sản xuất đồ nhựa, xưởng dệt, nhà máy lọc dầu…
Tuy nhiên, trong giai đoạn này, Thuyên Loan được đẩy lên vị trí đi đầu trong phát triển bất động sản Hồng Kông.
Với việc công ty dầu hỏa Texaco dời đi, Thuyên Loan vốn bị bỏ quên bỗng trở thành điểm nóng.
Có núi có sông, có biển, còn nguyên sơ, chưa phát triển...
Chính những điều này đã trở thành điều kiện thuận lợi cho sự phát triển của các biệt thự cao cấp, biệt thự nghỉ dưỡng.
Hôm nay công ty bất động sản Thần Thoại sẽ tổ chức lễ động thổ tại đây. Thuyên Loan vốn luôn vắng vẻ nay trở nên sôi động. Hai bên đường bùn tấp nập các sạp hàng của nhiều tiểu thương nhỏ, tranh thủ ngày vui hôm nay để câu khách.
“Bắp đây, vừa ngọt lại vừa giòn.”
“Bánh chưng, bánh chưng gạo nếp đây. Bánh chưng gạo nếp chính tông.”
“Thuốc cao da chó đây. Nhức mỏi, tê bì chân tay, đau lưng, đau khớp gối dùng nó sẽ hết.”
Một chiếc xe con chạy đến.
Trên xe, ủy viên hội đồng Thuyên Loan Tả Kiều Trị rọi gương, dùng tay nhổ một cọng lông mũi nhô ra, sau đó nói với thư ký đi cùng: “A Sài, ngươi hỏi thăm cho rõ, hôm nay sẽ có nhiều đại nhân vật đến tham gia lễ khởi công chứ?”
Thư ký A Sài hai tay cầm gương cho Tả Kiều Trị nhổ lông mũi, cười nịnh: “Đương nhiên rồi. Ta nghe nói Thạch Chí Kiên rất lợi hại. Lần trước, trong lễ đại thọ của Thạch lão thái công, bốn đại thanh tra đều đến.”
Tả Kiều Trị gật đầu, ra hiệu A Sài cất gương, sau đó hắn dùng chân đá vào tài xế đằng trước: “Ta rất bận, ngươi lái nhanh một chút được không, chạy chậm như chó vậy.”
Mắng tài xế xong, Tả Kiều Trị lại nói với A Sài: “Ta tin ngươi, nhưng nếu ngươi đoán sai, ngươi cẩn thận cái đầu chó của ngươi đấy.”
A Sài vội vàng gật đầu: “Ủy viên cứ yên tâm, ta đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Đến lúc đó, ngươi cứ việc làm thật lớn.”
“Cái gì mà làm thật lớn? Cái này của ta gọi là vì dân phục vụ. Thân là ủy viên hội đồng khu Thuyên Loan, ta đương nhiên muốn kinh tế nơi này phát triển rồi. Ngoài ra, còn có…” Tả Kiều Trị giơ ngón tay trái lên: “Lát nữa, khi đám phóng viên chụp ảnh, nhất định phải bảo bọn hắn chụp góc nghiêng của ta. Rất nhiều người nói góc nghiêng của ta giống ngôi sao nổi tiếng Marlon Brando.”
…
“Thái công, chúng ta đi nhanh lên. Nghi thức khởi công sắp bắt đầu rồi.” Nhị thúc của Thạch Chí Kiên Thạch Đạt Quý lo lắng thúc giục lão gia tử.
Thạch thái công vừa do dự vừa chắp tay sau lưng chậm rãi bước đến hiện trường tổ chức nghi thức.
Hôm nay, đứa cháu trai tiện nghi của hắn Thạch Chí Kiên sẽ tổ chức lễ khởi công bất động sản ở đây. Ban đầu, hắn cảm thấy rất vui.
Thế nhưng, lần trước Thạch Chí Kiên thẳng thừng đoạn tuyệt quan hệ với hắn, buông xuống một câu không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Thạch. Điều này khiến cho Thạch thái công cảm thấy uất ức.
Mặc dù cha của Thạch Chí Kiên là Thạch Đạt Quý không phải do hắn sinh ra, nhưng tốt xấu gì hai người cũng là cha con trên danh nghĩa. Bây giờ đứa cháu trai tiện nghi Thạch Chí Kiên phát tài, đối phương lại không nhận hắn, lẽ nào lại như vậy?
Trong lòng Thạch thái công cảm thấy không thoải mái. Hắn vốn không muốn đến đây tham gia lễ khởi công, huống chi Thạch Chí Kiên cũng không mời hắn.
Nhưng nhị thúc của Thạch Chí Kiên là Thạch Đạt Quý, còn có tam thúc Thạch Đạt Vinh không muốn bỏ qua cơ hội “hòa hoãn quan hệ” với Thạch Chí Kiên.
Người khác không biết nhưng hai người bọn hắn lại biết rõ ràng, sau khi người bên ngoài biết được quan hệ giữa bọn hắn và Thạch Chí Kiên, khi bọn hắn buôn bán cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Lấy việc kinh doanh dược liệu của Thạch Đạt Quý mà nói, vốn có người mua hàng thiếu tiền của hắn ba năm liền. Sau khi biết Thạch Chí Kiên là cháu của hắn xong, người đó đã chủ động mang tiền đến, đồng thời còn trả thêm ba năm tiền lãi.
Điều này khiến cho Thạch Đạt Quý chẳng quan tâm thân phận nhị thúc của Thạch Chí Kiên cảm thấy không hiểu.
Không ngờ thân phận này lại dễ dùng đến như thế.
Lão tam Thạch Đạt Vinh cũng giống như vậy. Kinh doanh của hắn còn muốn lớn hơn lão nhị Thạch Đạt Quý, chủ yếu là vận chuyển hàng hóa. Trước kia, mỗi lần hắn từ Tân Giới đến đảo Cửu Long thường sẽ bị đám cảnh sát dọa dẫm tống tiền.
Lần trước, hắn chở một xe lâm sản đến khu Bắc Cửu Long để bán, nhưng bị cảnh sát ở đó để mắt đến. Tên gã cảnh sát là gì nhỉ? Đại Đầu Anh, đúng rồi, là thanh tra Phùng Anh.
Thạch Đạt Vinh rơi vào đường cùng, hắn lập tức thử nhờ vài mối quan hệ nói ra thân phận của mình là tam thúc của Thạch Chí Kiên.
Suy nghĩ của Thạch Đạt Vinh rất đơn giản, hy vọng thanh tra Phùng Anh nể mặt, có muốn tống tiền cũng ít hơn một chút.
Thật không ngờ hắn vừa mới nhắc đến tên của Thạch Chí Kiên, thanh tra Phùng Anh đã bị dọa đến sắc mặt tái xanh. Chẳng những một phân tiền không lấy mà còn mời hắn ăn cơm uống rượu.
Trong bữa cơm, vị thanh tra Phùng tiếng tăm lừng lẫy lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn, vô cùng nhiệt tình, khiến cho Thạch Đạt Vinh không hiểu cho lắm.