Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 645 - Chương 645. Thêu Biểu Ngữ Suốt Đêm

Chương 645. Thêu biểu ngữ suốt đêm
Chương 645. Thêu biểu ngữ suốt đêm

Sau khi trải qua chuyện này, Thạch Đạt Quý và Thạch Đạt Vinh coi như hiểu ra, đứa cháu trai của mình Thạch Chí Kiên nổi tiếng đến cỡ nào, tên tuổi vang dội bao nhiêu.

Chỉ cần bọn hắn giữ vững quan hệ chú cháu với Thạch Chí Kiên, việc làm ăn sau này giống như nắm được thượng phương bảo kiếm, mọi việc tuyệt đối thuận lợi.

Chính vì như vậy, cho dù không nhận được thư mời của công ty thần Thoại, hai người vẫn mặt dày mày dạn đến tham gia, đồng thời còn kéo Thạch thái công đi tìm, muốn chúc mừng cho Thạch Chí Kiên.

Vì thế, hai người còn chủ động thêu biểu ngữ suốt đêm, đồng thời còn phóng đại quan hệ chú cháu giữa mình và Thạch Chí Kiên. Bọn hắn muốn tất cả mọi người có mặt đều biết Thạch Chí Kiên là cháu trai của bọn hắn. Mọi người là người một nhà.

Bất động sản Thần Thoại.

Quang cảnh buổi lễ khởi công.

Một sân khấu được dựng lên đơn giản, xung quanh treo hoành phi, trên đó viết: “Lễ khởi công bất động sản Thần Thoại.”

Các thôn dân chung quanh cũng đến tham gia náo nhiệt. Ngoài ra còn có một số khách quý Thạch Chí Kiên mời đến.

Lần này Thạch Chí Kiên không muốn làm to chuyện, cho nên khách quý chỉ là những ông chủ có quan hệ kinh doanh với công ty Thần Thoại, còn có một số bạn bè thân thiết.

Tất Phát Đạt dẫn đầu tám đại lý tạp hóa lớn đến.

Trâu Văn Hoài dẫn đầu thành viên công ty điện ảnh Gia Hòa.

Lưu Giám Hùng, Belletti, Đại lão đại cũng đến.

Ngoài ra còn có người bạn chí cốt của Thạch Chí Kiên là Đinh Vĩnh Cường cũng cố ý xin nghỉ một ngày đến chúc mừng.

“A Kiên, chúc mừng ngươi.” Đinh Vĩnh Cường lén đưa một con heo đất vàng cho Thạch Chí Kiên: “Chút quà nho nhỏ, ngươi đừng chê nhé.”

Thạch Chí Kiên nhận lấy con heo đất, lắc lắc một cái, trống không: “Thành ý của ngươi đúng là nhỏ thật.”

“Cũng không còn cách nào. Ngươi không cho ta tham ô, ta cũng không muốn tham ô, cho nên ta không có tiền. Con heo này tặng cho ngươi, tự ngươi tiết kiệm lấy.”

“Có lòng rồi, ta sẽ cho nó ăn đầy bụng luôn.”

“Đúng rồi, A Kiên, ngươi không mời đám người Lạc ca sao?” Đinh Vĩnh Cường nhìn xung quanh: “Ngươi tiến hành chuyện lớn như vậy nhưng lại không mời bọn hắn, bọn hắn có tức giận hay không?”

“Tức giận cái gì mà tức giận?” Thạch Chí Kiên cười nói: “Mời bọn hắn đến, bọn hắn phải tiêu tiền. Không mời bọn hắn, bọn hắn còn có thể tiết kiệm tiền, bọn hắn còn không vui đến chết sao?”

Trên thực tế, Thạch Chí Kiên đã sớm nói chuyện với đám người Lôi Lạc. Lễ khởi công bất động sản khá nhạy cảm. Thạch Chí Kiên không muốn gây ra động tĩnh quá lớn. Cho nên hắn đã xin lỗi mọi người, nói sau này sẽ bù sau.

Lôi Lạc cũng là người thông minh, đương nhiên hắn hiểu Thạch Chí Kiên có ý gì.

Trong khoảng thời gian này, Thạch Chí Kiên vì tranh đoạt ba nghìn mẫu đất ở Thuyên Loan mà đấu đi đấu lại với rất nhiều lão đại ở Hòa Ký.

Thần tiên đấu nhau, phàm nhân gặp nạn.

Nếu đám người Lôi Lạc đứng ra tham gia lễ khởi công, không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến hoạn lộ sau này của bọn hắn.

Đừng quên, chức thanh tra, giám sát thời đại này vẫn có thể dùng tiền để mua được.

Ngoài mặt, đám người Lôi Lạc có thể một tay che trời trong giới cảnh sát, hô phong hoán vũ, nhưng trên thực tế đằng sau đều có lão đại ủng hộ và nâng đỡ.

Nếu chẳng may lão đại nhìn ngươi không vừa mắt, hắn có thể nâng ngươi lên thì cũng có thể hạ ngươi xuống.

Thạch Chí Kiên khéo hiểu lòng người như vậy, đám người Lôi Lạc đương nhiên phải “khiêm tốn tiếp nhận” rồi.

Tuy nhiên, người không đến nhưng vẫn phải có quà. Lôi Lạc tặng bức Đại Triển Hoành Đồ, Nhan Hùng tặng thư pháp, Hàn Sâm tặng chậu cảnh, còn Lam Cương thì tặng lẵng hoa.

Cũng không còn cách nào, bọn hắn bỏ ra ba trăm nghìn mua biệt thự của Thạch Chí Kiên, sau đó còn phải thế chấp thêm hai triệu đô la Hồng Kông, áp lực khá lớn. Cho nên quà tặng trở nên kinh tế hơn một chút.

Trong lúc Thạch Chí Kiên và Đinh Vĩnh Cường trò chuyện, một giọng nói vang lên: “Mẹ kiếp, không ngờ bây giờ A Kiên ngươi lại chơi lớn đến như vậy.”

Nghe được giọng nói, còn có câu mắng kinh điển của Triều Châu, Thạch Chí Kiên không cần quay đầu cũng biết người đến là ai.

Hào cà thọt ngậm điếu xì gà chống quải trượng, cùng với Đại Uy và Tế Uy bước về phía Thạch Chí Kiên: “Thằng chó ngươi đấy, ngươi làm cái gì cũng ưng ý ta hết. Hôm nay ta đến chỗ của ngươi để học tập kinh nghiệm. Mai mốt ta cũng sẽ phát triển vườn hoa heo sữa, vườn hoa heo nướng.”

Hào cà thọt vừa cười vừa nói, miệng phả ra hơi khói xì gà. Hắn vung tay, ra hiệu Đại Uy mang quà đến.

“Này, đừng nói là ta hẹp hòi nhé. Ta tặng một ông thổ địa cho ngươi, giúp ngươi trấn trạch, trấn trụ ngưu quỷ xà thần muốn gây chuyện.”

Thạch Chí Kiên nhìn lại. Tượng thổ địa công được làm bằng vàng ròng, lớn bằng bình trà, tạo hình có chút quái dị.

Thạch Chí Kiên nhìn kỹ tượng thần rồi lại nhìn Hào cà thọt, đột nhiên phát hiện diện mạo của bức tượng giống Hào cà thọt như đúc.

Nếu cởi hết quần áo của Hào cà thọt ra, thay đổi quần áo của thổ địa, hắn chính là một thổ địa gia còn sống.

Hào cà thọt nhìn thấy biểu hiện của Thạch Chí Kiên, gương mặt hiện lên sự đắc ý: “Thế nào, ngươi nhìn ra rồi phải không? Không sai, bức tượng thần này dựa vào diện mạo của ta mà chế tạo. Ngươi nhìn cái mũi to uy phong đi, còn có chân mày anh tuấn. Đúng rồi, một tay cầm quải trượng, một tay chống nạnh, nghiêng chân, tạo thành hình nhị ngũ bát vạn, bá khí đến cỡ nào.”

Thạch Chí Kiên im lặng: “Hào ca, ngươi có lòng rồi. Ngươi tự mình đưa đến chỗ ta trấn trạch, vất vả cho ngươi rồi.”

Hết chương 645.
Bình Luận (0)
Comment