Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 656 - Chương 656. Nhà Họ Từ Sắp Sửa Thay Đổi

Chương 656. Nhà họ Từ sắp sửa thay đổi
Chương 656. Nhà họ Từ sắp sửa thay đổi

Từ Thế Kiến bị Từ tam thiếu nói đến mặt đen lại, lập tức quay sang nói với Từ lão thái gia: “Cha, ngươi nhìn đi, tam đệ hắn…”

Không đợi Từ Thế Kiến nói hết lời, Từ lão thái gia đã cầm đũa gõ bát cơm: “Ăn cơm thôi.”

“Ơ?” Từ Thế Kiến ngây ra. Trước kia, nếu tam đệ có thái độ như vậy, nhất định sẽ bị lão thái gia mắng chết, nhưng bây giờ…

Từ tam thiếu cười hì hì một tiếng, nhìn đại ca vẫn còn đang ngẩn người: “Ngươi không nghe thấy hay là lỗ tai bị điếc? Cha bảo ngươi ăn cơm, ý là câm miệng lại đó.”

“Ngươi cũng ăn cơm đi.” Từ lão thái gia nguýt hắn một cái.

Từ tam thiếu nhún vai: “Cảm ơn cha đã quan tâm, ta lập tức ăn ngay.”

Từ Thế Kiến nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong nhà đã thay đổi. Cha của hắn không còn bao che cho hắn nữa, bắt đầu quay sang bảo vệ cho lão tam bất thành khí kia.

“Ta không ăn nữa, ta không cảm thấy ngon miệng.”

Từ Thế Kiến phủi mông đứng dậy, cầm khăn lau miệng rồi quay người rời đi.

Từ tam thiếu nói vọng theo bóng lưng của hắn: “Ngươi không ăn sao? Đừng có lãng phí chứ, nào, đưa luôn phần của hắn cho ta. Chẳng biết tại sao hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, có thể ăn nhiều hơn.”

Người hầu không dám động đậy, lập tức nhìn về phía Từ lão thái gia.

Từ lão thái gia ho khan vài tiếng: “Mau đưa phần của đại thiếu gia cho hắn đi, còn có phần của ta nữa. Ta ăn không nổi.”

Lúc này người làm mới dám động, đưa món điểm tâm còn có tổ yến chưng đến trước mặt Từ tam thiếu.

Từ tam thiếu cầm thìa bạc múc một miếng tổ yến bỏ ào trong miệng, nheo mắt hưởng thụ: “Ồ, thơm quá.”

Lão nhị Từ Thế Văn nhìn đại ca đùng đùng nổi giận rời đi, còn có tam đệ đang đắc ý, rồi nhìn lão thái gia không nói một câu, biểu hiện cực kỳ kém, trong lòng không khỏi tính toán. Lão thái gia sắp không chịu nổi rồi. Hiện tại tam đệ quản lý công ty xây dựng. Nếu hắn có thể có được thành tựu, địa vị của hắn ở nhà họ Từ sẽ khó mà rung chuyển.

Nhà họ Từ sắp sửa thay đổi rồi sao?

Tám giờ sáng.

Công ty Thần Thoại.

Asam người Ấn Độ đang ngồi ảm đạm nấu cà ri.

Nồi cà ri sôi lên ùng ục, sắp sửa khét đến nơi mà hắn vẫn chưa phát hiện ra.

Lúc này, Trần Huy Mẫn chạy xe Bentley chở Thạch Chí Kiên đi làm.

Thạch Chí Kiên từ trên xe bước xuống, Trần Huy Mẫn đưa cặp công văn cho hắn.

“Ngươi đến rạp Thái Bình một chuyến. Chị của ta đang trang trí bên đó. Ta sợ nàng làm không tốt, ngươi sang đó giúp nàng một chút đi.”

“Vâng, Thạch tiên sinh.”

Gần đây, Thạch Ngọc Phượng đang quan tâm đến việc trang trí rạp hát. Việc trang trí gặp rắc rối, Thạch Chí Kiên lo Thạch Ngọc Phượng không giải quyết được nên hắn bảo Trần Huy Mẫn sang đó giúp đỡ.

Thạch Chí Kiên dặn dò xong, lập tức xách cặp công văn bước vào tòa nhà.

Asam nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, lịch sự chào hỏi: “Thạch tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”

“Ừm, buổi sáng tốt lành.” Thạch Chí Kiên gật đầu với đối phương, chợt hắn ngửi được mùi cà ri cháy khét, lập tức chỉ vào nồi: “Asam, nồi cà ri của ngươi bị khét rồi kìa.”

“Cảm ơn, Thạch tiên sinh.” Asam yếu ớt trả lời.

Thạch Chí Kiên đang định rời đi, nhìn thấy biểu hiện của Asam như vậy, hắn tò mò hỏi: “Sao vậy, Asam, có chuyện gì à?”

“Là như vậy, Thạch tiên sinh, ta sắp sửa thất nghiệp rồi. Không, phải nói là người canh cổng và người trực đêm của tòa nhà này sắp thất nghiệp. Trời ơi, ta mới làm được có ba tháng thôi mà.”

Thạch Chí Kiên cười hỏi: “Tại sao ngươi đột nhiên lại thất nghiệp chứ? Ngươi đang làm rất tốt mà.”

“Ngươi không biết đâu, Thạch tiên sinh.” Asam do dự một chút rồi nói: “Ông chủ tòa nhà này bán đã nó mất, chúng ta sẽ có ông chủ mới. Nghe nói ông chủ kia kiếm tiền rất lời hại, như vậy hắn sẽ bắt những người Nam Á chúng ta khai đao, hoặc giảm lương, hoặc cho nghỉ việc.”

Thạch Chí Kiên đưa tay vỗ vai Asam: “Yên tâm đi, anh bạn. Ngươi sẽ không bị đuổi việc đâu.”

“Thạch tiên sinh, làm sao ngươi biết?” Vẻ mặt Asam vô cùng nghi hoặc, con ngươi đảo một vòng: “Chẳng lẽ Thạch tiên sinh quen với ông chủ mới của tòa nhà này?”

Thạch Chí Kiên cười nói: “Ta chẳng những quen mà còn biết hắn rất thích nói chuyện với ngươi.”

Asam dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng lên, bờ môi có chút run run: “Chẳng lẽ Thạch tiên sinh ngươi chính là…”

“Không sai, chính là ta. Ta là chủ nhân mới của tòa nhà này.” Thạch Chí Kiên chỉ vào tòa nhà: “Ta vừa mới mua nó cách đây không lâu.”

Asam vội đứng vững, cúi đầu với Thạch Chí Kiên: “Xin chào ông chủ.”

Trước kia, Thạch Chí Kiên chẳng qua chỉ là khách thuê của tòa nhà này, nhưng bây giờ hắn là chủ nhân của nó.

“Làm rất tốt, Asam. Mặc dù ta không thích người Ấn Độ nhưng ngươi và Amir là một ngoại lệ.”

Nghe được câu nói này của Thạch Chí Kiên, Asam vô cùng kích động: “Ta nhất định sẽ cố gắng làm việc. Thạch tiên sinh, ta tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của ngươi.”

Hết chương 656.
Bình Luận (0)
Comment