Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 693 - Chương 693. Đơn Độc Mạo Hiểm

Chương 693. Đơn độc mạo hiểm
Chương 693. Đơn độc mạo hiểm

Thạch Chí Kiên hỏi quản lý Vương Kim Phát của vũ trường Bobo mới biết thì ra sau khi Từ tam thiếu bắt đầu đi theo Thạch Chí Kiên kinh doanh bất động sản, hắn cũng lười quản lý vũ trường. Vì thế, hắn đã tìm một người đáng tin tưởng để thay thế vị trí ông chủ. Người này không cần phải nói, chính là Nhiếp Vịnh Đàn.

Thứ nhất, Nhiếp Vịnh Đàn là trụ cột của phương diện giải trí của vũ trường Bobo.

Thứ hai, Nhiếp Vịnh Đàn là bạn gái của ông chủ thứ hai Thạch Chí Kiên.

Từ tam thiếu cho rằng, chỉ cần giao vũ trường cho Nhiếp Vịnh Đàn, chẳng khác nào giao cho Thạch Chí Kiên. Nếu vũ trường xảy ra chuyện, chỉ cần Nhiếp Vịnh Đàn thổi gió bên tai, Thạch Chí Kiên sẽ bỏ hết mọi việc mà chạy đến giải quyết đầu tiên. Ông chủ thứ nhất như hắn có thể ngồi mát ăn bát vàng, gối cao đầu không lo.

Từ tam thiếu tính toán rất tốt, khiến cho Thạch Chí Kiên muốn cười cũng cười không nổi.

“Nhiếp tiểu thư đâu? Bây giờ nàng đang ở đâu? Ta tìm nàng có chút chuyện.” Thạch Chí Kiên nói với Vương Kim Phát.

Vương Kim Phát do dự một chút rồi nói: “Đàn tỷ sang bên Lệ trì đối diện rồi. Nàng muốn đàm phán với tên Winzerton.”

“Đàm phán? Xảy ra chuyện gì à?”

Vương Kim Phát vội vàng thuật lại mọi chuyện cho Thạch Chí Kiên nghe.

Vũ trường Bobo và Lệ Trì đối diện đều hoạt động độc lập. Trước đó cũng coi như bình an vô sự, ai cũng không đụng đến ai.

Đêm hôm qua, vũ trường tổ chức giải thi đấu múa cột, khách nối liền không dứt.

Một nam nhân tên Billy của hộp đêm Lệ Trì đã vượt quá giới hạn qua bên vũ trường Bobo kiếm khách, bị người của Hồng Hưng đánh cho một trận, đầu rơi máu chảy.

Sau khi Winzerton biết chuyện, hắn đã bắt đầu khai chiến với vũ trường Bobo.

Nhiếp Vịnh Đàn vừa mới nhận chức cảm thấy làm ăn thì phải hòa khí sinh tài, muốn dàn xếp ổn thỏa. Vì thế, mấy phút trước nàng đã mang theo ba nghìn tiền thuốc men qua bên Lệ Trì đàm phán với Winzerton.

Nghe xong những thứ này, phản ứng đầu tiên của Thạch Chí Kiên chính là “chết tiệt”.

Đại sảnh hộp đêm Lệ Trì.

Bây giờ mới bốn giờ chiều, còn chưa đến giờ đón khách. Toàn bộ đại sảnh vô cùng vắng vẻ.

Ở khu vực VIP gần sân khấu, một chiếc quạt trần quay chậm trên đầu, phát ra tiếng kêu cót két.

Phía dưới quạt trần, ông chủ Winzerton bắt chéo chân, kiêu ngạo ngậm điếu xì gà, thở ra hút vào đánh giá Nhiếp Vịnh Đàn đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình.

Hôm nay, Nhiếp Vịnh Đàn mặc một bộ sườn xám mẫu đơn, làm nổi bật vòng eo thon thả, mái tóc đen được buộc sau đầu bằng một chiếc trâm.

Đằng sau nàng là Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường của Hồng Hưng.

Hai người khoanh tay, gương mặt tràn đầy cảnh giác, không hề sợ hãi người của Lệ Trì.

Đằng sau Winzerton là mười bảy mười tám nam nhân tráng kiện của hộp đêm Lệ Trì, hình thể hung hãn, thái độ hung thần ác sát nhìn chằm chằm ba người Nhiếp Vịnh Đàn.

Ánh mắt Winzerton nhẹ nhàng lướt qua đôi chân dài của Nhiếp Vịnh Đàn, nuốt nước bọt một cái, nở nụ cười khinh miệt: “Nhiếp tiểu thư đúng không? Nghe nói trước kia ngươi là nhân viên trụ cột của vũ trường. Bây giờ ngươi trở thành bà chủ, quả thật đáng mừng.”

“Ông chủ Ôn, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ mục đích ta đến đây. Ta đến là để giảng hòa.” Nhiếp Vịnh Đàn lạnh lùng, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Winzerton bỗng nhiên nheo mắt phun ra một làn khói: “Giảng hòa? Ngươi nói vậy là sao?”

Nhiếp Vịnh Đàn vẫy tay ra đằng sau. Tiếu Nha Kiên lập tức đưa cho nàng một cái túi.

Nhiếp Vịnh Đàn nhận lấy, nhìn cũng không thèm nhìn, nện thẳng xuống bàn: “Ở đây có ba nghìn ba, tính tiền thuốc men.”

“Ba nghìn ba, tiền thuốc men? Nhiếp tiểu thư đúng là hào phóng.”

Nếu đối diện là Từ tam thiếu, Winzerton sẽ cân nhắc đến việc giảng hòa, nhưng bây giờ…

Winzerton hoàn toàn không để một nữ nhân xuất thân vũ trường như Nhiếp Vịnh Đàn vào mắt.

“Billy, ngươi ra đây để Nhiếp tiểu thư nhìn xem ngươi có chết hay chưa? Nhiếp tiểu thư rất tốt bụng, còn mang theo tiền thuốc men trả lại cho ngươi.”

“Vâng, lão đại.” Một tiểu tử tóc vàng đầu quấn băng vải từ bên trong chạy ra.

“Billy, ngươi nhìn đi, ở đây có ba nghìn ba, ngươi muốn hay là không muốn?” Winzerton cố tình kéo dài giọng điệu của mình.

Billy nhìn tiền trên bàn rồi lại nhìn Nhiếp Vịnh Đàn vẻ mặt lạnh lùng, rất phối hợp nói: “Ông chủ, không phải ta không nể mặt Nhiếp tiểu thư, nhưng ngươi thấy ta có thê thảm không? Đầu khâu mấy mũi, ngay cả mắt cũng bị đánh chảy máu.”

“Chậc chậc, nào, Billy, đến đây cho ta xem ngươi có thật sự thê thảm hay không?”

Billy tiến tới, Winzerton bỗng nhiên ôm lấy mặt hắn nhìn một chút rồi quay mặt của Billy về hướng Nhiếp Vịnh Đàn, mỉm cười nói: “Nhiếp tiểu thư, ngươi có nhìn thấy rõ không? Ngươi nhìn đi, Billy bị đánh sắp thành đầu heo. Nếu ta nhận ba nghìn ba này của ngươi, ta sẽ có lỗi với hắn. Nói thế nào ta cũng là lão đại của người ta, ta phải bảo vệ đàn em của mình chứ, phải không?”

Nhiếp Vịnh Đàn bình thản hỏi: “Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào?”

Winzerton mỉm cười đáp: “Làm thế nào? Bilyy, ngươi muốn Nhiếp tiểu thư làm thế nào? Nàng làm gì ngươi mới bằng lòng tha thứ cho nàng?”

Billy móc cứt mũi, mỉm cười dâm đãng: “Ta nghe nói Nhiếp tiểu thư ca múa không tệ. Nếu không, để nàng biểu diễn cho chúng ta múa bụng, múa cột gì đó, nói không chừng ta sẽ hết giận.”

Hết chương 693.
Bình Luận (0)
Comment