Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 694 - Chương 694. Người Đâu, Đánh Gãy Chân Của Hắn

Chương 694. Người đâu, đánh gãy chân của hắn
Chương 694. Người đâu, đánh gãy chân của hắn

“Nói rất hay. Nhiếp tiểu thư, ngươi nhìn đi, đàn em của ta hiểu chuyện đến như vậy đấy, đưa ra điều kiện nhã nhặn đến cỡ nào. Ca hát, khiêu vũ là thứ mà ngươi am hiểu nhất đấy.”

“Ha ha ha.” Mọi người chung quanh đều cười to.

“Các ngươi nói cái gì?” Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường đều tức giận, không ngờ người của Lệ Trì dám nhục mạ Nhiếp Vịnh Đàn.

Nếu Nhiếp Vịnh Đàn chỉ là ca sĩ của vũ trường Bobo thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ nàng là đại diện của vũ trường, là nữ chủ nhân của vũ trường.

Hai tay Nhiếp Vịnh Đàn nắm thật chặt, gương mặt lại càng lạnh lùng hơn, nghiến chặt hàm răng. Mấy sợi tóc do quạt trần thổi bay từ đằng sau ra đằng trước cũng bị nàng cắn giữa hàm răng.

“Ông chủ Ôn, ta chỉ nói thêm một lần, ta đến là để giảng hòa, không phải khiêu khích. Tối hôm qua, các ngươi giẫm qua ranh giới trước, trong lòng ngươi đã tính toán sẵn. Số tiền này ngươi không nhận thì vứt bỏ. Tóm lại, hôm nay dừng ở đây.” Nói xong, Nhiếp Vịnh Đàn đứng bật dậy, chuẩn bị quay người rời đi.

“Tại sao Nhiếp tiểu thư không ngồi thêm một lát nữa, đi vội vàng như vậy sao?” Winzerton bắt chéo chân, nghiêng đầu, tay kẹp xì gà gõ gõ lên bàn.

Xoạt.

Mười bảy mười tám tên đàn em xông lên, bao vây ba người Nhiếp Vịnh Đàn lại.

“Các ngươi muốn làm gì?” Nhiếp Vịnh Đàn đối mặt với đám người, lớn tiếng quát, không sợ hãi chút nào.

Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường một trước một sau bảo vệ nàng ở chính giữa.

“Làm gì?” Winzerton đứng dậy, nheo mắt nhìn Nhiếp Vịnh Đàn: “Nếu Nhiếp tiểu thư không thích múa, vậy thì hát đi.”

Mọi người tránh ra một con đường. Winzerton bước đến trước mặt Nhiếp Vịnh Đàn, ánh mắt tràn ngập tà dâm: “Ta thích nhất bài Tuyết Cô Thất Hữu, chi bằng ngươi hát cho ta nghe?”

Gương mặt Nhiếp Vịnh Đàn lập tức thay đổi. Đó là một bài hát rất dâm đãng.

Winzerton quá làm càn rồi.

Đúng lúc này.

“Ngươi thích nghe nhạc sao? Ta hát cho ngươi nghe.” Thạch Chí Kiên trong bộ vest trắng đột nhiên xuất hiện ở Lệ Trì, cười tủm tỉm nói.

Ngay sau đó, hắn chắp tay sau lưng hát cho Winzerton nghe.

“Chúc ngươi sống lâu thịnh vượng, chúc tên khốn ngươi táng gia bại sản. Mỗi năm có hôm nay, hàng tháng có hôm nay, chúc mừng ngươi.”

“Thạch Chí Kiên, ngươi quá làm càn rồi.” Winzerton giận dữ, không ngờ Thạch Chí Kiên dám một mình đến đây, càng không nghĩ đến Thạch Chí Kiên dám hát chửi hắn như vậy.

“Thế nào, ngươi không thích nghe? Vậy thì đổi bài khác. Tối nay ngươi đáng trân trọng đến cỡ nào, hỏi bao lâu nữa tên khốn ngươi mới đến?” Thạch Chí Kiên chắp tay sau lưng, mỉm cười khiêu khích Winzerton.

Phốc!

Nhiếp Vịnh Đàn không nhịn được bật cười.

Mặt của Winzerton biến thành màu gan heo. Hắn tức giận đến mức toàn thân phát run: “Người đâu, các ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì? Ra tay đi.”

Nhưng không đợi những người kia ra tay, bên ngoài đã hỗn loạn tưng bừng.

“Sao, muốn so số lượng đúng không? Vừa lúc ta cũng mang theo một số anh em đến đây để cổ vũ cho ông chủ Ôn. Nào, các anh em vào đây, ông chủ Ôn đang cảm thấy nhàm chán, chúng ta nên giúp cho hắn vui lên.”

Giọng điệu của Thạch Chí Kiên bình thản nhưng lời nói của hắn lại tràn ngập sát cơ.

Theo lời của hắn, sáu bảy chục người của Hồng Hưng tràn vào, người nào cũng biểu hiện hung ác, vừa vào cửa đã bao vây đám người Winzerton lớp trong lớp ngoài.

Thậm chí còn có một số người không sợ hãi tiến lên, cố ý dùng bả vai đụng Winzerton.

Trong chớp mắt, toàn bộ khu khách quý đã bị chiếm đóng toàn bộ.

Đàn em của Hồng Hưng người thì gõ bàn, người thì ngậm cây tăm nhìn Thạch Chí Kiên đang đối diện với Winzerton.

Winzerton không ngờ Thạch Chí Kiên lại mang theo nhiều người đến như vậy, sắc mặt thay đổi liên tục.

Đám đàn em của Winzerton tất cả đều ngây ra, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tròng mắt Winzerton đảo vài vòng, cố gắng nở nụ cười: “Thạch tiên sinh, ngươi có thể đến cổ vũ, quả thật là niềm vinh hạnh cho ta. Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.”

“Nhiệt liệt hoan nghênh sao? Nào, để cho ta xem ngươi nhiệt liệt hoan nghênh đến cỡ nào?”

Vẻ mặt Winzerton vặn vẹo, tiếp tục gượng cười: “Trước đó có thể đã xảy ra hiểu lầm, mong Thạch tiên sinh thứ lỗi.”

“Thật sao?” Thạch Chí Kiên lấy một điếu thuốc đưa lên miệng.

Một đàn em bên cạnh tiến lên giúp hắn đốt thuốc.

Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, ngón tay cái bàn tay trái cắm vào trong túi quần, hất cằm phun ra một làn khói về phía Winzerton: “Ngươi có biết không, ta lúc nào cũng nhẹ nhàng, lịch sự, xưa nay không thích lấy thế đè người.”

“Thạch tiên sinh, lời này của ngươi có ý gì?”

“Ý gì?” Thạch Chí Kiên nhướng mày, quay đầu nhìn ba nghìn ba trên bàn, sau đó ngoắc ngoắc Billy: “Ngươi, đến đây.”

Billy nhìn Winzerton, thấy đối phương không đáp lại, lập tức do dự bước qua, đến trước mặt Thạch Chí Kiên, e ngại nói: “Làm cái gì?”

Thạch Chí Kiên chỉ tiền trên bàn: “Lấy đi.”

“Ơ?” Billy ngây ra, vội khom lưng lấy tiền trên bàn rồi cúi người chào Thạch Chí Kiên: “Cảm ơn Thạch tiên sinh.”

“Không cần cảm ơn ta, con người ta làm việc luôn công bằng. Vừa rồi là đưa cho ngươi tiền thuốc men, bây giờ chúng ta sẽ tính sổ chuyện khác. Tối hôm qua có phải ngươi vượt qua ranh giới hay không?”

Billy nhìn Winzerton, Winzerton vẫn không có phản ứng như cũ.

Billy đành phải gật đầu: “Là ta không cẩn thận.”

Không chờ hắn nói hết câu, Thạch Chí Kiên đã ra lệnh: “Người đâu, đánh gãy chân của hắn.”

“Cái gì?”

Hết chương 694.
Bình Luận (0)
Comment