Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 695 - Chương 695. Nào, Cười Một Cái Cho Ta Nào

Chương 695. Nào, cười một cái cho ta nào
Chương 695. Nào, cười một cái cho ta nào

“Dựa theo quy củ, vượt qua ranh giới, đánh gãy chân. Lão tổ tông đã định, đừng có trách ta.” Biểu hiện của Thạch Chí Kiên vô cùng lạnh lùng.

“Đừng mà, Thạch tiên sinh. Đừng, lần sau ta sẽ không dám nữa.”

Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường bước lên phía trước, một phát bắt được Billy trước đó còn giễu võ dương oai, chuẩn bị đánh gãy chân.

Thạch Chí Kiên cau mày: “Chuyện buồn nôn như vậy nên lôi xuống mà tiến hành.”

“Vâng, Kiên ca.”

Billy khóc đến trời đất ngập lụt bị kéo ra ngoài, rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sợ hãi.

Đám người Lệ Trì câm như hến, nhìn Thạch Chí Kiên giống như nhìn ác ma.

Winzerton thấy đàn em của mình bị Thạch Chí Kiên trừng phạt, hoàn toàn mất hết mặt mũi, cả giận nói: “Họ Thạch kia, ngươi làm vậy có phải quá đáng lắm không?”

“Quá đáng?” Lúc này Thạch Chí Kiên mới nhìn về phía Winzerton, tay kẹp điếu thuốc chỉ vào mũi của hắn: “Rốt cuộc là ta quá đáng hay là ngươi không phân rõ tình trạng? Dám đối nghịch với ta, đúng là không biết sống chết.”

“Ngươi nói cái gì?” Winzerton giật không kềm được.

“Nói cái gì? Nói trúng tim đen rồi phải không, tên nước ngoài kia?” Thạch Chí Kiên mắng: “Ngươi cũng không thèm hỏi, hiện tại bốn băng đảng lớn đều làm ăn chung với ta. Bốn đại thanh tra đều xưng huynh gọi đệ với ta. Ngay cả Lợi lão đại sau lưng ngươi cũng phải nể ta ba phần. Tên nước ngoài ngươi dựa vào cái gì mà đối nghịch với ta?”

Winzerton bị mắng đến sững người. cẩn thận nghĩ lại, quả thật như thế.

“Ngươi tưởng Lệ Trì bây giờ là Lệ Trì trước kia sao? Lệ Trì bây giờ đã hết thời rồi. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mắt ngươi bị mù sao?”

Gương mặt của Winzerton lúc trắng lúc xanh. Hắn bị mắng nhưng không phản bác lại được.

Hắn hơn nhiều người nhưng không bằng nhiều người.

So tiền tài quyền thế, ngay cả Lợi tiên sinh cũng không dám xem thường đối phương.

Hắn chỉ là một người dựa vào Lợi Triệu Thiên để kiếm cơm, làm sao so đấu với người ta chứ?

Thạch Chí Kiên thấy Winzerton tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám phản bác, hắn thở ra một hơi: “Ta là người lịch sự, ngươi đừng nên ép ta ra tay, mẹ kiếp ngươi!”

Hắn chỉ vào Nhiếp Vịnh Đàn: “Còn nữa, nàng là nữ nhân của ta. Sau này nàng nói chính là ta nói. Nếu ngươi còn dám xúc phạm nàng, ta sẽ phá hủy Lệ Trì của ngươi.”

Thoáng chốc, toàn trường lặng im.

Nhiếp Vịnh Đàn không ngờ Thạch Chí Kiên lại nói ra những lời như thế, cả người đứng yên.

“Hắn nói cái gì? Hắn nói ta là nữ nhân của hắn?”

Lúc này, lời nói của Thạch Chí Kiên dường như đã đánh trúng điểm yếu nhất trong lòng nàng. Tim nàng run lên, hưng phấn vô cùng, ánh mắt đẹp lại càng ươn ướt.

Người Lệ Trì chung quanh lại càng kinh ngạc nhìn Nhiếp Vịnh Đàn.

Lúc này, bọn hắn không cười nổi, chỉ có kính sợ.

Winzerton khẽ giật mình, không nghĩ đến ngay cả một nữ nhân cũng muốn giẫm lên đầu hắn. Hắn muốn lên tiếng nhưng chỉ có thể há to miệng mà không nói được gì.

Địa thế mạnh hơn người.

Hiện tại Thạch Chí Kiên người đông thế mạnh. Nếu hắn có can đảm khai chiến với Thạch Chí Kiên, hắn sẽ giống như trong Lỗ Bái Thi Tập đã viết, hoàng đế đổ máu, đóa tường vi nở rộ.

“Được rồi, ta nói xong rồi, các ngươi còn gì để nói nữa không?” Ánh mắt Thạch Chí Kiên quét một vòng.

Không ai dám lên tiếng.

Người của Lệ Trì thậm chí còn không dám dùng ánh mắt tiếp xúc với hắn.

Winzerton cũng im lặng, hai mắt tràn ngập oán hận.

“Thế nào, còn không phục?” Thạch Chí Kiên khinh thường nhìn hắn.

Winzerton giật mình, vội nói: “Không phải.”

“Nhưng ánh mắt của ngươi dường như rất hận ta?”

“Không dám.”

“Nếu không dám, vậy ngươi cười một cái đi.”

“Ơ?”

“Nào, cười một cái, hở mười cái răng.” Thạch Chí Kiên bỗng nhiên ngoắc ngoắc tay với Winzerton.

Winzerton cố gắng kềm chế cơn giận, nở nụ cười với Thạch Chí Kiên, lộ ra mười cái răng.

“Trời, còn khó coi hơn cả khóc.”

Thạch Chí Kiên bĩu môi nói.

“Được rồi, Vịnh Đàn, chúng ta về thôi.” Thạch Chí Kiên nói với Nhiếp Vịnh Đàn.

Nhiếp Vịnh Đàn gật đầu, nở một nụ cười lạnh lùng, ưỡn ngực ngẩng đầu như nữ vương cao ngạo nhìn thoáng qua Winzerton, sau đó quay người rời đi.

Thạch Chí Kiên dẫn mọi người cùng nhau rời khỏi hộp đêm Lệ Trì.

Bọn hắn vừa đi, Winzerton đưa tay hất tung cái bàn. Rượu, thức ăn và ly rơi xuống đất. Hắn gầm lên: “Thạch Chí Kiên, ta giết chết ngươi.”

Đám người Lệ Trì câm như hến.

Trở lại vũ trường Bobo.

Thạch Chí Kiên giải tán mọi người, bảo bọn hắn đi làm việc của mình, còn hắn và Nhiếp Vịnh Đàn vào văn phòng giám đốc.

Thạch Chí Kiên mở cửa, Nhiếp Vịnh Đàn bước vào. Khi cánh cửa phòng khép lại, hai chân của nàng mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế salon trong văn phòng.

“Sao, ngươi sợ à?” Thạch Chí Kiên bước đến chỗ máy đun nước, rót một ly nước nóng cho nàng.

“Cuộc đời của một nữ nhân cũng nên lớn mật một lần.” Nhiếp Vịnh Đàn ngã ngồi trên ghế salon mỉm cười nói một câu, sau đó nàng chậm rãi vịn thành ghế ngồi dậy, đưa tay nhận lấy ly nước Thạch Chí Kiên đưa sang.

“Ngươi không cảm thấy như vậy rất ngu xuẩn sao? Chỉ mang theo có hai người đã dám tìm Winzerton đàm phán?” Thạch Chí Kiên ngồi xuống đối diện với nàng.

Nhiếp Vịnh Đàn cầm ly nước nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nở nụ cười tươi như hoa: “Chuyện ngu xuẩn thì cũng đã làm, có hối hận cũng không kịp. Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân vì nam nhân mình thích có thể làm mọi chuyện sao?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với Nhiếp Vịnh Đàn: “Như vậy ngươi có muốn vì ta làm một chuyện nữa hay không?”

Hết chương 695.
Bình Luận (0)
Comment