Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 751 - Chương 751: Xong Đời

Chương 751: Xong đời Chương 751: Xong đờiChương 751: Xong đời

Chương 751: Xong đời

Đao Ba Cường đầu dây bên kia mừng rỡ. Hắn gọi mấy cuộc điện thoại đến những nơi mà Đại Thanh Hùng thích đến, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.

Lúc này, Đao Ba Cường tự giới thiệu.

Khi Đại Thanh Hùng nghe Đao Ba Cường là đàn em của Phiên Thự Xương, hắn không khỏi cau này.

Đối với Phiên Thự Xương, gần đây Đại Thanh Hùng rất có thành kiến, cảm thấy Phiên Thự Xương làm việc quá đáng, thậm chí còn vượt qua cả ranh giới.

Nhưng nể mặt Phiên Thự Xương đã đi theo hắn thời gian dài, Đại Thanh Hùng cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng không ngờ tối nay lại có chuyện phát sinh.

Khi Đại Thanh Hùng nghe nói có người dám gây chuyện với Phiên Thự Xương, đồng thời yêu câu đám người Phiên Thự Xương biến ra khỏi bến tàu Loan Tử, Đại Thanh Hùng vốn đang cảm thấy Phiên Thự Xương làm việc có chút quá đáng, không nên thu nhiều phí bảo kê, khiến cho bến tàu chướng khí mù mịt như vậy.

Nhưng khi nghe có người uy hiếp Hồng Hưng, hắn lại cảm thấy không vui.

"Rốt cuộc là tên khốn nào lại không biết sống chết vậy?"

Đao Ba Cường vội lấy ra danh thiếp: "Hắn có để lại danh thiếp, bên trên viết rất rõ ràng, tên là Thạch Chí Kiên."

"Cái gì?" Đại Thanh Hùng hoài nghi mình nghe nhầm.

Đao Ba Cường lại nhìn tấm danh thiếp rồi lặp lại: 'Là Thạch... Chí... Kiên. Là một thằng chó mặc vest thắt cà vạt, tuổi còn trẻ lắm, nhìn qua hẳn lông còn chưa mọc đủ."

Đầu dây bên kia, Đại Thanh Hùng như muốn choáng đầu hoa mắt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi: "Hắn, hắn còn nói gì nữa không?”

"Hắn nói hạn cho ngươi trong vòng mười phút đến bãi biển Loan Tử gặp hắn. Bằng không, hậu quả tự chịu. Lão đại, ngươi thấy hắn khoác..."

Không đợi Đao Ba Cường nói hết câu, điện thoại bên kia đã rơi cạch xuống đất.

Đại Thanh Hùng thất hồn lạc phách, miệng nói ra hai chữ: "Xong đời."

"Chuyện gì xảy ra vậy, Hùng ca? Nhìn sắc mặt của nguơi không được tốt cho lắm."

"Đúng vậy, tại sao lại làm rơi điện thoại như vậy? Có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?”

Ô Kê ca và Cẩu Tử Ba quan tâm hỏi han Đại Thanh Hùng.

Cơ thể Đại Thanh Hùng lung lay một cái, một tay chống lên bàn bida: "Ta không sao, chỉ có chút choáng váng thôi."

"Có thể gần đây ngươi quá vất vả rồi."

"Đúng vậy, mặc dù kiếm tiên rất quan trọng nhưng cần phải chú ý đến cơ thể."

Đại Thanh Hùng gật đầu, trong đầu điên cuồng suy nghĩ: "Tại sao lại như vậy? Ta đã đoán được Phiên Thự Xương sẽ gây ra chuyện, không ngờ lại nhanh như thế. Đúng rồi, là Phiên Thự Xương gây ra, nhất định phải tìm hắn, còn phải nhanh nữa. Ta chỉ có mười phút thôi." Nghĩ đến đây, Đại Thanh Hùng rốt cuộc không cố được nhiều, cuống quýt nhặt điện thoại lên.

Ô Kê ca và Cẩu Tử Ba thấy Đại Thanh Hùng mất hồn mất vía như vậy, lại còn rất căng thẳng, hai người không khỏi nhìn nhau, suy đoán không biết Hồng Hưng có xảy ra chuyện gì lớn hay không. ...

"Này, số lượng có đúng hay không?" Phiên Thự Xương hai tay ôm hai mỹ nữ, vừa uống rượu tây vừa hỏi đàn em bên cạnh.

"Số lượng không sai, nhưng ông chủ nói chúng ta đòi quá nhiều. Bọn hắn nộp tiền phí bảo kê, ngay cả tiền thuê nhà bọn hắn cũng không trả nổi."

Phiên Thự Xương khinh thường nói: "Ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi thì còn kinh doanh làm gì? Sao không đi quét rác cho rồi." Nói xong, hắn hôn hai mỹ nữ bên cạnh mỗi người một cái: "Bao bối, các ngươi nói có đúng không? Hồng Kông là xã hội gì chứ? Là xã hội tiền tài. Có tiên chính là đại gia, có tiền chính là thiên vương lão tử."

Lúc này, gương mặt Phiên Thự Xương hiện lên sự kiêu ngạo, ánh mắt âm tàn và tà ác, hoàn toàn khác với Phiên Thự Xương đôn hậu trước đó.

Ai có thể ngờ một năm trước hắn vẫn còn là bốc vác ở bến tàu, kéo xe kéo trên đường chở khách chạy khắp nơi, cả ngày mới kiếm được mấy đồng. Đừng nói nuôi gia đình, ngay cả hắn ăn cơm cũng còn không đủ no.

Nhưng bây giờ, hắn nằm duỗi ở đây hưởng phúc, trái ôm phải ấp, tiền cứ như mọc cánh vọt đến.

"Xương ca, vậy chúng ta phải làm như thế nào?" Tên đàn em cẩn thận hỏi.

"Làm thế nào?" Phiên Thự Xương hừ một tiếng, dùng ngón tay gõ xuống bàn: "Tóm lại, quy củ do ta quyết định phải tuân thủ. Nói giao bao nhiêu nhất định phải giao đủ, thiếu một đồng cũng không được. Nếu bọn hắn không nộp nổi, đuổi bọn hắn xéo đi, để bọn hắn ngủ ngoài đường, đi xin ăn. Đã nghèo rồi còn cò kè mặc cả."

"Ngoài ra, chúng ta cũng phải sắp xếp những chỗ còn chưa đụng đến. Chỗ nào kiếm tiền nhiều nhất. Ví dụ như nhà chứa, lầu xanh... tất cả đều sắp xếp hết cho ta."

"Nhưng Xương ca, lão đại Hùng ca đã từng nói chúng ta không được đụng đến những thứ đó." Tên đàn em khổ sở nói.

"Cái gì là không được đụng? Mặc dù hắn là lão đại, là long đầu của Hồng Hưng chúng ta, nhưng bây giờ nơi này là địa bàn của ta, do ta quyết định. Làm cái gì cũng phải có ý kiến của ta." Ánh mắt Phiên Thự Xương hiện lên sự tà ác.

Đám đàn em có mặt đều câm như hến.
Bình Luận (0)
Comment