Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 752 - Chương 752: Lễ Bái

Chương 752: Lễ bái Chương 752: Lễ báiChương 752: Lễ bái

Chương 752: Lễ bái

Trước kia bọn hắn đều đi theo Phiên Thự Xương làm việc.

Lúc đó Phiên Thự Xương rất nghĩa khí, xưng huynh gọi đệ với bọn hắn. Nhưng sau khi Phiên Thự Xương phát tài, khoảng cách giữa bọn hắn càng lúc càng lớn.

Phiên Thự Xương bắt đầu trở nên cuồng vọng, tự đại, đồng thời ham tiền như mạng.

Đối với bọn hắn mà nói, Phiên Thự Xương không còn coi là anh em nữa, lúc nào lớn tiếng quát, thậm chí còn đánh chửi.

Mọi người vừa hận vừa sợ Phiên Thự Xương, nhưng e ngại hắn nên không ai dám lên tiếng.

Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng.

Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Phiên Thự Xương uống rượu, ra hiệu đàn em nghe điện thoại.

Một đàn em nghe điện thoại, sau đó quay sang nói với Phiên Thự Xương: Là Hùng ca gọi."

"Hùng ca? Long đầu?" Phiên Thự Xương vội buông hai mỹ nữ trong tay ta, đứng dậy nhận điện thoại.

Chỉ trong nháy mắt, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo của Phiên Thự Xương chuyển sang nịnh nọt.

"Là Hùng ca sao? Lão nhân gia ngươi tìm ta có chuyện gì không?”

"Là Phiên Thự Xương à? Ta tìm ngươi đến bãi biển uống rượu." Đại Thanh Hùng sợ Phiên Thự Xương không đi, cố ý tìm một lý do.

"Uống rượu? Uống rượu làm gì?" Ánh mắt Phiên Thự Xương chuyển động: "Bây giờ cũng đã muộn rồi, Hùng ca ngươi không nghỉ ngơi sớm một chút sao?"

"Ha ha, ta nghe nói gan đây ngươi làm ăn ở đó rất khá khẩm, ta muốn đến xem một chút thôi. Thế nào, không muốn à?"

"Làm gì có? Ha ha. Nếu Hùng ca ngươi cảm thấy hứng thú, ta đến ngay đây." Phiên Thự Xương cười ha hả cúp điện thoại.

Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, nụ cười trên gương mặt hắn tắt ngóm. Hắn xoa cằm nói: "Đại Thanh Hùng không có chuyện gì tự dưng tìm ta uống rượu, có ý gì không đây? Hắn vốn không thích làm ăn ở bến tàu mà, tại sao bây giờ lại muốn đến kiểm tra?"

"Xương ca, bây giờ phải làm như thế nào?”

"Làm thế nào là làm thế nào? Hùng ca là lão đại của ta, đương nhiên ta phải nể mặt hắn rồi. Chuẩn bị xe, ta phải đi ngay."

"Vâng.....

Thạch Chí Kiên ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn Phan Tuấn: "Có thuốc không, cho ta một điếu?"

Phan Tuấn cứng nhắc móc một bao thuốc trong túi đưa cho Thạch Chí Kiên, biểu hiện rất cung kính.

Thạch Chí Kiên nhận lấy bao thuốc, từ trong bao rút ra một điếu đưa lên miệng.

Trong mắt bao người, Phan Tuấn rút diêm ra, xoẹt xoẹt hai cái rôi châm thuốc cho Thạch Chí Kiên. Đám người Đao Ba Cường bên cạnh cảm thấy choáng váng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sau khi Tuấn ca cầm lấy tấm danh thiếp đó, thái độ của hắn trở nên quái dị.

"Xin lỗi, Thạch tiên sinh, ta không ngờ..."

"Tuấn ca, ngươi nói nhảm gì với thằng chó đó thế? Hắn đã muốn chết, ngươi thành toàn cho hắn đi." Đao Ba Cường vừa mở miệng kêu gào, một bàn tay của Phan Tuấn đã vung sang.

Bốp.

Một cái tát vang dội.

Đao Ba Cường bị đánh, ôm mặt, không biết chuyện gì xảy ra.

Phan Tuấn đánh Đao Ba Cường xong, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một chút, ngược lại làm một hành động khiến bao người chấn kinh.

Hắn chậm rãi quỳ xuống trước Thạch Chí Kiên.

Lần này đừng nói đám người Đao Ba Cường, ngay cả ông chủ quán và rất nhiều khách hàng cũng cảm thấy choáng váng.

Người biết rõ Phan Tuấn đều biết, Phan Tuấn là người xông ra từ núi đao biển lửa. Lúc này, hắn quỳ xuống trước một thiếu niên tuổi đôi mươi, thái độ cực kỳ khiêm tốn, nói ra còn không khiến người ta sợ rớt răng sao?

Xảy ra chuyện gì?

Hắn rốt cuộc là ai?

Đám người Đao Ba Cường ngơ ngác nhìn Phan Tuấn quỳ xuống rồi nhìn Thạch Chí Kiên đang ngồi ngay ngắn.

Phan Tuấn quỳ xuống xong, hắn lập tức gam lên với đám người Đao Ba Cường: "Các ngươi còn không mau quỳ xuống. vị này chính là đại gia Hồng Hưng của chúng ta, Thạch tiên sinh."

Câu nói này giống như sấm sét vang lên bên tai đám người Đao Ba Cường.

Thạch Chí Kiên?

Đại gia?

Trong lúc gương mặt mọi người tràn ngập sự kinh ngạc, một chiếc xe nhanh chóng vọt đến.

Giống như ngựa hoang thoát cương.

Trong nháy mắt đã đến trước mặt Thạch Chí Kiên. Lão đại Hồng Hưng Đại Thanh Hùng bước từ trên xe xuống, không nói hai lời, nhìn thấy Thạch Chí Kiên lập tức bước qua, giống như Phan Tuấn, quỳ gối dập đầu.

"Hồng Hưng, Đại Thanh Hùng, lễ bái Thạch tiên sinh." Biểu hiện cực kỳ cung kính, vô cùng khiêm tốn.

Đám người Đao Ba Cường không khỏi mở to mắt, cơ thể lung lay, giống như bị rút mất hết gân cốt. Tất cả không nhịn được cùng nhau quỳ xuống dưới Thạch Chí Kiên.

Thoáng chốc, một âm thanh chỉnh tề truyền đến: "Đệ tử Hồng Hưng lễ bái Thạch tiên sinh."

Đinh tai nhức óc.

Kinh thiên động địa. ... Khi Phiên Thự Xương ngồi xe đến bãi biển, chỉ thấy trên bãi biển tập trung rất nhiều người.

"Ồ, tại sao tối nay lại náo nhiệt đến như vậy? Có vẻ như phí bảo kê ở đây phải lên giá rồi." Phiên Thự Xương dùng chân đá tài xế đằng trước: "Lái nhanh lên một chút, đừng để Hùng ca sốt ruột chờ. Tối nay ta còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn."

Phiên Thự Xương đã nghĩ rồi, tối nay hắn khó có cơ hội gặp được long đầu của Hồng Hưng là Đại Thanh Hùng. Hắn muốn tranh thủ nhét ít tiền, để Đại Thanh Hùng giao những vụ kinh doanh ở những nơi khác của bến tàu Loan Tử cho hắn quản lý luôn.

Chỉ cần địa bàn được mở rộng, đến lúc đó tài nguyên còn không cuồn cuộn đến sao?
Bình Luận (0)
Comment