Chương 753: Đánh gãy chân của hắn
Chương 753: Đánh gãy chân của hắnChương 753: Đánh gãy chân của hắn
Chương 753: Đánh gãy chân của hắn
Trong lòng Phiên Thự Xương đã có tính toán. Lúc này chiếc xe hơi đã chạy đến chỗ bãi cát.
Xe không thể chạy được trên cát, Phiên Thự Xương đành phải xuống xe, ưỡn bụng cùng với hai tên đàn em nghênh ngang bước đến.
"Cái thời tiết mắc toi này, đã tối như vậy rồi mà còn nóng." Phiên Thự Xương dùng khăn lau mồ hôi.
Trước kia, trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, hắn kéo xe sao cũng không thấy nóng. Lúc này hắn lại cảm thấy thời tiết rất khó chịu đựng được.
Đi được ba phút, từ khoảng cách rất xa, Phiên Thự Xương đã thấy Đại Thanh Hùng ở đằng trước. Ừm, là ngồi hay là đứng vậy? Tại sao lại thấp một đoạn nhỉ?
Còn có đám người Phan Tuấn, Đao Ba Cường, tại sao bọn hắn cũng thấp hơn một đoạn thế?
Lại gân nhìn kỹ, mẹ kiếp, tất cả đều quỳ?
Phiên Thự Xương cười hì hì nói: "Hùng ta, ngươi đang làm cái trò gì vậy? Chơi vui không, để ta cũng đến chơi một chút?"
Phiên Thự Xương vừa mới nói xong, hắn lập tức cảm nhận được tình huống không đúng. Bởi vì Đại Thanh Hùng từ đầu đến cuối đều không lên tiếng nói chuyện. Ngoài ra, Đại Thanh Hùng vẫn luôn quỳ về một hướng, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Phiên Thự Xương đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Hắn cố gắng bình tĩnh, nhìn theo hướng Đại Thanh Hùng đang quỳ.
Thạch Chí Kiên mặc bộ vest màu trắng, tóc chải ngược đang dựa lưng vào ghế, miệng ngậm điếu thuốc, hoàn toàn là tư thái của một thượng vị giả.
Trong nháy mắt, Phiên Thự Xương lập tức luống cuống. Hắn đứng im tại chỗ, không biết nên tiến hay nên lùi.
Lúc này, Đại Thanh Hùng không quay đầu lại nói với Phan Tuấn: "A Tuấn, ngươi nói Xương ca của ngươi quỳ xuống đi." Giọng điệu của hắn tràn ngập sát khí.
Phan Tuấn đứng lên, bước đến bên cạnh Phiên Thự Xương, không nói hai lời, một cước đá vào đầu gối của Phiên Thự Xương, trực tiếp đạp Phiên Thự Xương quỳ xuống đất.
Lúc này Phiên Thự Xương mới kịp phản ứng, lập tức bò đến chỗ Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ngươi cũng ở đây sao?"
Hắn nặn ra nụ cười, giả bộ như không có chuyện gì, nói với Đại Thanh Hùng: "Hùng ca, ngươi cũng thật là. Thạch tiên sinh ở đây, tại sao ngươi không nói cho ta biết một tiếng chứ?"
Đại Thanh Hùng hừ lạnh: "Phiên Thự Xương, ngươi cũng đừng diễn kịch cũng như giả bộ nữa."
"Khu khụ, Hùng ca, lời này của ngươi là có ý gì? Ta diễn kịch, giả bộ chỗ nào chứ? Ta nói thật mà. Làm sao ta biết Thạch tiên sinh đang ở đây chứ? Ngươi không phải mời ta đến uống rượu sao?" Phiên Thự Xương cố gắng đè nén sự sợ hãi, bình tĩnh nói.
"Ngươi thu phí bảo kê lung tung, tống tiền bắt nạt ở bãi biển này, còn cố tình làm mấy chuyện môi giới gái mại dâm. Thạch tiên sinh biết hết mấy chuyện này." Đại Thanh Hùng nói từng câu từng chữ. Sắc mặt Phiên Thự Xương tái nhot cả người toát mồ hôi lạnh, hoảng hốt nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy, im lặng không nói ra lời.
Nếu Thạch Chí Kiên lên tiếng thì tốt, hắn im lặng như vậy, Phiên Thự Xương lại càng sợ hãi.
Một luồng khí thế vô hình từ trên người Thạch Chí Kiên xông ra, ép Phiên Thự Xương thở không nổi.
Bốp bốp bốp.
Hắn đột nhiên giơ tay đánh vào miệng của mình: "Ta đáng chết, ta không đúng, tất cả đều là lỗi của ta. Là ta dạy bảo không nghiêm, không được bao che đàn em của mình như vậy."
Phiên Thự Xương đột nhiên chỉ vào Phan Tuấn và đám người Đao Ba Cường, nói với Thạch Chí Kiên: "Là bọn hắn, đều là bọn khốn này lấy danh nghĩa của ta làm xằng làm bậy bên ngoài. Thu phí bảo kê lung tung, tống tiền bắt chẹt còn không nói, lại còn dám môi giới mại dâm. Thạch tiên sinh, ta biết ngươi rất ghét những chuyện này, đều là ta không tốt, không quản lý bọn hắn tốt. Hu hu hu, ta có tội, ta đáng bị phạt." Bốp bốp bốp, hắn lại tát vào mặt mình mấy cái.
Nhìn Phiên Thự Xương nước mắt nước mũi chảy tùm lum, đám người Phan Tuấn, Đao Ba Cường bị Phiên Thự Xương vu khống đều biến sắc.
Bọn hắn không ngờ người mà bình thường bọn hắn luôn miệng gọi Xương ca lại vu oan giá họa cho bọn hắn.
"Phiên Thự Xương, ngươi nói cái gì vậy? Cho đến nay, tất cả đều là ngươi chỉ thị cho chúng ta làm. Tại sao bây giờ chúng ta đột nhiên lại biến thành người xấu như vậy?" Đám người Phan Tuấn cả giận nói.
"Sao? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Các ngươi còn dám mạnh miệng?" Phiên Thự Xương đứng vụt dậy, tát cho Đao Ba Cường một bạt tai.
Hắn lại tiếp tục bước đến trước mặt Phan Tuấn, muốn đánh cho đối phương một cái.
Phan Tuấn đưa tay bắt lấy tay của hắn.
Phiên Thự Xương không ngờ Phan Tuấn dám chống trả như vậy, hắn cả giận nói: "Cái thằng Mã Lai này, ngươi không nghĩ lại là ai nhận ngươi đầu tiên sao? Không có ta, ngươi vẫn còn lưu lạc đầu đường xó chợ chẳng khác nào tên ăn mày. Ngươi còn không biết cảm ơn, còn dám ra tay?"
Lúc này Thạch Chí Kiên không nhịn được nữa, trừng mắt nói: "Phan Tuấn, đánh gãy chân của hắn đi."
Phan Tuấn nghe được rất rõ ràng, đột nhiên đá một cước vào đầu gối của Phiên Thự Xương.