Chương 788: Nghệ thuật đến từ cuộc sống!
Chương 788: Nghệ thuật đến từ cuộc sống!Chương 788: Nghệ thuật đến từ cuộc sống!
Chương 788: Nghệ thuật đến từ cuộc sống!
Lúc này, thân phận của Thạch Chí Kiên vô cùng đặc biệt, giáo sư cao cấp của học viện nghệ thuật đế quốc Anh, đồng thời cũng là huân tước tiếng tăm lừng lẫy của vương quốc Anh.
Thông tin ở thời đại này chưa phát triển, lại có rất nhiều giáo sư và huân tước người Anh, cho nên có ma mới biết hắn có phải là thật hay không.
Nhưng giáo viên Thiên Đảo, còn có người phụ trách câu lạc bộ kịch Matsumoto thì lại biết, vì Thạch Chí Kiên hứa sẽ quyên cho câu lạc bộ kịch một triệu yên.
Một triệu yên tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Để nhận được số tiên quyên góp này, câu lạc bộ kịch của bọn hắn có thể nói là hao tâm tổn sức, bất luận thế nào cũng phải hầu hạ vị Thạch tiên sinh này cho tốt.
Vừa rồi, Thạch Chí Kiên đã có một bài phát biểu đầy cảm hứng tại đại lễ đường trước hàng nghìn trẻ em đang theo học nghệ thuật biểu diễn.
Nội dung bài phát biểu là: "Nghệ thuật đề cao việc nói, học và ca hát. Nó xuất phát từ cuộc sống và được ứng dụng trong cuộc sống. Ngươi không thể làm điều đó sau những cánh cửa đóng kín. Ngươi phải đi ra ngoài để có thể nắm bắt được bản chất của hiệu suất."
Ngay sau đó, Thạch Chí Kiên đã xây dựng chủ đề để những học sinh này hòa nhập xã hội và biểu diễn ngoài đời thực, tên chủ đề là "Karaoke là gì".
“Thật là một cái tên kỳ lạ."
"Không hổ đến từ đế quốc Anh."
Ban đầu, những học sinh này còn có chỗ hoài nghi Thạch Chí Kiên, nhưng lúc này sự hoài nghi đó đã tan thành mây khói.
Dù sao, người có thể diễn đạt lý thuyết hiệu suất sâu sắc như vậy chắc chắn không phải là người bình thường.
Làm sao bọn hắn biết cái gọi là "nghệ thuật là nói, học, hát, hát đều xuất phát từ cuộc sống" được phát ra rả trên khắp đường cái kiếp trước.
Cộng thêm người Nhật Bản thời kỳ này cực kỳ sính ngoại. Bọn hắm cảm thấy thứ gì của người nước ngoài cũng tốt cả. Cho nên, bọn hắn lập tức sùng bái Thạch Chí Kiên đến đầu rạp xuống đất.
Thạch Chí Kiên giao cho bọn hắn nhiệm vụ rất đơn giản.
Để bọn hắn đến những vũ trường, quán bar, nhà hàng ca nhạc sang trọng nhất làm khách một lần, rồi hỏi chủ hoặc người phụ trách những hộp đêm này rằng: "Tại sao ở đây không có karaoke?"
Về phần karaoke là gì, Thạch Chí Kiên cũng giải thích vô cùng kỹ càng, là một loại máy có thể tự do hát đệm, có ý nghĩa giải trí mang tính thời đại.
Tất nhiên, trong tai những đứa trẻ này, điều này đơn giản đồng nghĩa với "chủ nghĩa hậu hiện đại". Trên đời này làm gì có thứ đồ vật hay ho như thế chứ? Nhưng nếu chúng được bán ra ngoài, đồng nghĩa với việc chúng có công nghệ cao và tiên tiến. Những ông chủ kia không mua những thứ này là lạc lỏng với thời đại.
Vì vậy, chủ đề của buổi biểu diễn này là "Karaoke là gì".
Ý nghĩa xã hội là khám phá sự lưỡng lự, bất lực của những con người lạc lõng với thời đại. Tóm lại, các hoạt động thực tế do Thạch Chí Kiên chế định có trình độ rất cao và đòi hỏi bọn trẻ phải chăm chỉ để hoàn thành.
Thời gian thực hiện là ba ngày. Ba ngày sau sẽ nghiệm thu kết quả.
Nếu buổi biểu diễn của bọn trẻ có thể gây được sự hưởng ứng lớn trong xã hội, điều đó có nghĩa là buổi biểu diễn thành công. Nếu thành công, Thạch Chí Kiên sẽ quyên góp một triệu cho câu lạc bộ kịch, đồng thời mời những sinh viên xuất sắc đến học tiếp ở đế quốc Anh.
Lời đê nghị này của Thạch Chí Kiên khiến câu lạc bộ ồ lên vì phấn khích.
Mọi người đều hào hứng và sẵn sàng nỗ lực hết mình để hoàn thành nhiệm vụ được Thạch Chí Kiên giao phó.
Nghệ thuật đến từ cuộc sống!
Giờ đây các em sắp bước vào cuộc sống thực và hoàn thành tác phẩm đầu tiên trong đời: "Karaoke là gì"...
"Ngươi đúng là xấu xa, ngay cả học sinh cũng lừa. Ta muốn kéo dài khoảng cách với ngươi."
Vừa ra khỏi câu lạc bộ kịch, Đới Phượng Ny đã buông tay Thạch Chí Kiên, chủ động kéo dài khoảng cách một mét với hắn.
"Ta không có lừa gạt, ta đang dạy cho tụi nó đấy." Thạch Chí Kiên ngụy biện: "Ngươi có thể thấy những đứa trẻ này ngu ngốc đến mức nào. Suốt ngày cứ ngồi ở trường thì học được cái gì. Chỉ có đi ra ngoài, dung nhập xã hội thì mới có thể học được bản lĩnh."
"Đúng vậy, tụi nó đích thật đã học được bản lĩnh thật sự. Bị ngươi lừa đến đầu óc choáng váng. Biết đâu chừng còn miễn phí giúp ngươi quảng cáo nữa đấy chứ”"
"Đây cũng là dạy cho tụi nó đấy, tuyệt đối đừng dễ tin người khác. Nhất là loại mỹ nữ và trai đẹp giống như ngươi và ta."
Đới Phượng Ny lắc đầu: "Haiz, tại sao ta luôn cảm thấy lần này đến Nhật Bản với ngươi là một quyết định sai lầm. Ngươi sẽ là vết bẩn lớn nhất trong cuộc đời của ta."
"Ngươi không cần lo lắng. Bởi vì bản thân ngươi đã bẩn đủ nhiều rồi, không cần sợ thêm nữa."
"Đi chết đi."