Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 790 - Chương 790: Đơn Giản, Thô Bạo

Chương 790: Đơn giản, thô bạo Chương 790: Đơn giản, thô bạoChương 790: Đơn giản, thô bạo

Chương 790: Đơn giản, thô bạo

Bằng cách này, một cơn gió vô hình dần dần nổi lên trong thế giới giải trí ở Kyoto.

Mọi người dần dần bắt đầu bàn tán: "Karaoke chính xác là gì?"

"Trên thế giới này có công nghệ cao như karaoke sao?"

"Nó thực sự có thể thay thế một ban nhạc riêng?”

Trong khi những ý kiến dư luận này đang dần bùng lên thì bài tập ngoại khóa mà Thạch Chí Kiên giao cho các học sinh câu lạc bộ kịch nghệ đã chính thức hoàn thành.

Thật không may, khi Hiệu trưởng Matsumoto và giáo viên câu lạc bộ kịch đến tìm vị huân tước đế quốc Anh để tranh công, vị huân tước đó đã sớm vườn không nhà trống, đồng thời còn để lại lời nhắn: "Nghệ thuật đến từ cuộc sống, ngươi phải tiếp tục hòa nhập vào cuộc sống không ngừng nghỉ."

Dung nhập cái quỷ.

Cái bọn hắn cần là một triệu tiền quyên góp. ...

Thạch Chí Kiên vì né người của câu lạc bộ kịch mà cố tình thuê một khách sạn khác.

So với khách sạn Hilton trước đây, đây là một khách sạn Nhật Bản đích thực, mang tên khách sạn Kyoto.

Vừa đến cửa khách sạn, Thạch Chí Kiên ngẩng đầu lên nhìn thấy một băng rôn khổng lồ treo trên đầu mình.

"Phiên dịch, bên trên viết cái gì vậy?" Thạch Chí Kiên vênh váo hất hàm sai khiến Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny khó chịu. Nàng cảm thấy đi cùng với Thạch Chí Kiên chẳng khác nào tội phạm bị truy nã, phải chạy trốn từ khách sạn này sang khách sạn khác.

Thấy Đới Phượng Ny không lên tiếng, Thạch Chí Kiên cười nói: "Ngươi không nói thì để ta đoán xem, có phải hôm nay bọn hắn nghênh đón một vị tiên sinh nào đó hay không?”

"Ngươi cho rằng đang nghênh đón ngươi sao?" Đới Phượng Ny nở nụ cười khinh thường, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn tấm băng rôn, không khỏi choáng váng ngay tại chỗ: "Tại sao lại như vậy?”

Mặc dù bên trên tấm băng rôn không phải viết hoan nghênh người nào đó, nhưng lại viết "hoan nghênh Thạch Chí Kiên tiên sinh đến lưu trú tại khách sạn Kyoto .

"Tại sao lại không được như vậy? Có vẻ như tên tuổi của ta vẫn rất lớn." Thạch Chí Kiên nhìn tấm băng rôn. Ít nhất hắn nhận ra được ba chữ Thạch Chí Kiên trên đó. Cho nên hắn mới cố ý nói với Đới Phượng Ny như vậy.

"Được rồi, đừng ngẩn ra đó nữa. Chúng ta vào trong sẽ biết ngay thôi." Thạch Chí Kiên bước thẳng vào bên trong, ngay hành lang đã có người bước ra đón.

Đới Phượng Ny vội vàng đi theo đằng sau, nhưng trong lòng lại thâm nói: "Gặp quỷ rồi."

Thạch Chí Kiên đến quầy lễ tân để nhận phòng nhưng được thông báo rằng đã có người làm thủ tục cho hắn. Hai người chỉ cần xách hành lý vào ở là được.

Thạch Chí Kiên dường như không có gì ngạc nhiên, còn Đới Phượng Ny lại nghi thần nghi quỷ, hoài nghi không biết bọn hắn có phải bị người ta theo dõi hay không?. .

Hai người rất nhanh được dẫn vào phòng. Không đợi Thạch Chí Kiên rửa mặt xong.

Reng reng reng.

Chuông cửa vang lên.

"Thạch Chí Kiên tiên sinh..." Một giọng nói người Nhật vang lên, nghe không hiểu đang nói cái gì.

Thạch Chí Kiên đang đánh răng, miệng đầy bọt, chạy đến cửa phòng gọi bằng tiếng bản địa: "Donatadesuka?" (Ai vậy?)

"Xin chào, ta là là trợ lý riêng của Morita tiên sinh, ta tên Tiểu Thương." Một nữ nhân người Nhật Bản rất xinh đẹp mặc một bộ đồ vest đen công sở, đeo mắt kính gọng vàng, toàn thân toát lên vẻ đẹp trí tuệ. Sau khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên, nàng hơi kinh ngạc một chút rồi dịu dàng cúi người nói.

Thạch Chí Kiên ngây ra một lúc. Nữ nhân này biết tiếng Trung, vì sao lúc nấy lại không nói? Muốn chết à?

Thạch Chí Kiên cầm bàn chải đánh răng chà hai lần, miệng lẩm bẩm: "Là Morita tiên sinh phái ngươi đến đây à?"

Tiểu Thương gật đầu: "Vâng, Thạch tiên sinh quả nhiên thông minh."

"Tiếp theo thì sao?"

"Cái gì?" Tiểu Thương khẽ giật mình.

Thạch Chí Kiên rút bàn chải đánh răng ra, chỉ vào Tiểu Thương: "Akio Morita tiên sinh không dặn dò ngươi tiếp theo nên làm cái gì à?"

Tiểu Thương do dự một chút rồi nói: "Akio Morita tiên sinh nói ngươi là khách quý của hắn, yêu cầu ta đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi."

Thạch Chí Kiên cười nói: "Ông chủ của ngươi không chịu nổi nữa phải không?"

"Ơ?" Tiểu Thương ngây ra.

"Tính chơi trò mỹ nhân kế à? Ta thích." Thạch Chí Kiên lách người sang một bên, đưa tay mời Tiểu Thương: "Vào đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau."

Tiểu Thương không ngờ Thạch Chí Kiên lại thô bạo như vậy, nhất thời có chút không quen.

Thạch Chí Kiên chà mạnh răng hai lần nữa rồi nở một nụ cười xán lạn: "Vừa lúc răng của ta đã được đánh rất sạch."

"Được rồi, nếu Thạch tiên sinh đã có thành ý như vậy, ta sẽ vào trong nói chuyện." Tiểu Thương biết rõ không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tinh thần vì sự nghiệp quyết định hiến thân.

Đúng lúc này.

Cạch.

Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.

Đới Phượng Ny thò đầu ra ngoài nhìn Tiểu Thương đang thẹn thùng như tức phụ rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên đang đánh răng, hỏi một câu: "Làm cái gì vậy?"

"Đang bàn chuyện làm ăn, ngươi không cần phải để ý." Thạch Chí Kiên phất tay ra hiệu Đới Phượng Ny mau xéo đi.

Tinh thần hiệp nữ của Đới Phượng Ny nổi lên, dường như nhìn ra được điều gì đó, nói với Tiểu Thương: "Ta là phiên dịch của hắn. Nếu hắn khi dễ ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết."
Bình Luận (0)
Comment