Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 794 - Chuong 794: Ngu Nhu Heo

Chuong 794: Ngu nhu heo Chuong 794: Ngu nhu heoChuong 794: Ngu nhu heo

Chương 794: Ngu như heo

"Dựa vào cái gì? Dựa vào chúng ta."

Phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

Thạch Chí Kiên, Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài vội nhìn sang phòng bên cạnh.

Những phòng riêng kiểu Nhật này thường được ngăn cách bằng cửa trượt.

Khi giọng nói vang lên, chỉ thấy Tiểu Thương đứng lên, phất tay với nhân viên phục vụ bên cạnh.

Nhân viên phục vụ đi chân trân nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ngăn cách hai phòng riêng ra.

Tiểu Thương hơi khom người, thái độ cung kính đứng ở cửa.

Qua cánh cửa gỗ đang mở, mọi người nhìn thấy một cái bàn gỗ vô cùng đơn giản. Hai nam nhân đang ngồi uống rượu, mỉm cười nhìn nhóm người Thạch Chí Kiên.

Một người trong đó là lão đại của Sony, Akio Morita.

Nhìn người còn lại, Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài không khỏi bất ngờ. Người đó chính là chủ tịch của công ty Kim Long Nobuo Asakura.

Hai đại nhân vật vốn không nên xuất hiện ở đây lúc này lại trò chuyện vui vẻ trong phòng bên cạnh. Nhìn biểu hiện của hai người, quan hệ dường như rất tốt.

Lúc này, ngay cả đồ ngốc cũng nhìn ra được vấn đề.

Đới Phượng Ny nói: "Không thể nào, có phải mắt của ta bị hoa hay không?" Nàng dùng sức dụi mắt.

Lương Hữu Tài lại càng kinh ngạc không hiểu: "Khi ta đến Kyoto, Nobuo Asakura tiên sinh còn tiễn ta nữa mà. Tại sao hắn cũng đến đây thế?"

Thạch Chí Kiên kinh ngạc không kém, mở to mắt nhìn hai lão đại từ trên trời giáng xuống này.

Akio Morita đắc ý nhấp một ngụm rượu.

Hắn rất hài lòng với vẻ kinh ngạc này của Thạch Chí Kiên.

Người thanh niên tự cao tự đại đó cuối cùng cũng nhận lấy một bài học, bị hắn tát cho một cái thật đau.

Tiểu Thương dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thạch Chí Kiên, sau đó lắc đầu.

Nàng vốn tưởng rằng người thanh niên kia rất thông minh, cuối cùng còn không phải bị Akio Morita đại nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?...

"Không thể nào?" Thạch Chí Kiên kích động đứng dậy. Hắn đứng nhanh đến mức va vào bàn ăn khiến rượu trong ly văng ra ngoài: "Asakura tiên sinh, tại sao ngươi lại ở đây?"

Nobuo Asakura kiêu ngạo cười đáp: "Xin lỗi, anh bạn thân mến. Ngươi nên nghĩ đến từ trước, vì lợi nhuận, ta có thể bán đứng mọi thứ. Đương nhiên, bao gồm cái gọi là "bạn bè" là ngươi."

"Không phải, ngươi đã nói chúng ta là bạn tốt, là bạn thân, là đối tác làm ăn. Chúng ta sẽ cùng nhau chinh phục thế giới bằng karaoke." Giọng điệu của Thạch Chí Kiên càng lúc càng kích động.

"Còn nữa, lần trước ngươi nói hiện tại làm ăn không dễ dàng, cho nên ta đề nghị cùng ngươi hợp tác, giúp ngươi chuyển mình. Ta vẫn luôn giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên hết tất cả rồi sao?"

"Ta không quên, là ngươi đã quên mất bản thân mình đang ở chỗ nào và mình có bao nhiêu cân lượng?" Giọng điệu của Nobuo Asakura tràn ngập sự châm chọc: "Một người Hồng Kông như ngươi chạy đến Nhật Bản lại muốn diễu võ giương oai, đúng là buồn cười."

Akio Morita ở bên cạnh chen vào một câu: "Thạch Chí Kiên, có câu ta vẫn quên nói cho ngươi biết, thật ra ta và Asakuara-kun là bạn thân nhiều năm. Ngươi tìm hắn giúp đỡ quả thật tự tìm đường chết."

"Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng với nhau." Thạch Chí Kiên nhìn vê phía Nobuo Asakura: "Ta có bằng sáng chế, mười ngàn máy karaoke đó vẫn sẽ thuộc về ta."

"Thật sao? Ai nói bằng sáng chế thuộc về ngươi?" Ánh mắt của Nobuo Asakura đột nhiên trở nên bất thiện.

"Chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Ta đã dùng tiền hối lộ cấp trên, tố cáo ngươi đạo nhái thiết kế độc quyền của công ty Kim Long chúng ta. Bây giờ karaoke đang được lắp ráp ở chỗ chúng ta, ngươi lại là người Hồng Kông, ngươi nói cấp trên tin tưởng ngươi hay là tin tưởng ta? Ha ha ha."

Nobuo Asakura ngửa mặt lên trời cười to.

Akio Morita khinh thường nói: "Thạch Chí Kiên, ta đã cho ngươi cơ hội. Đáng tiếc ngươi lại không biết trân quý. Lòng tham không đáy chỉ có một con đường chết. Ha ha."

Akio Morita nói xong cũng cười ha hả.

Ai có thể ngờ Sony và Kim Long hợp tác sau lưng đâm cho Thạch Chí Kiên một dao.

Đồng thời còn muốn cướp đi bằng sáng chế độc quyền trong tay hắn, khiến hắn không còn gì cả.

"Không bao giờ, không bao giờ? Tại sao lại như vậy?”

Thạch Chí Kiên thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, cơ thể lung lay như sắp đổ, ánh mắt tan rã, ảm đạm vô quang, tưởng chừng như hai người với biểu hiện tự do, phóng khoáng, hăng hái trước đó.

Người chung quanh tỏ vẻ thương hại hắn.

Ngay cả Đới Phượng Ny cũng có chút đồng tình với Thạch Chí Kiên.

Khi còn ở Hồng Kông, Thạch Chí Kiên lừa gạt khắp nơi. Lúc nào hắn cũng thuận lợi, đùa nghịch rất nhiều ông trùm lão đại.

Bây giờ tình thế đảo ngược, hắn bị đám người Nhật đùa bốn. Haiz! Đới Phượng Ny thở dài, có chút không đành lòng nhìn tiếp.

Lúc này hai người Akio Morita và Nobuo Asakura đắc ý, cùng nhau nâng ly.

Bọn hắn giống như đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt, cướp đi bằng sáng chế độc quyền của Thạch Chí Kiên, hợp tác với nhau kiếm một món tiền lớn.

Một người Trung Quốc mà cũng dám đối nghịch với bọn hắn?

Muốn chất.

Trong lúc hai người chạm ly uống một hơi cạn sạch, trong lòng tràn ngập vui vẻ, Thạch Chí Kiên đột nhiên lên tiếng: "Thoải mái quá đúng không? Nếu thoải mái đã xong thì đến lượt ta."

"Ngươi nói vậy là sao?”

Akio Morita và Nobuo Asakura đều kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.

Lại nhìn Thạch Chí Kiên giống như đổi thành một người khác, không còn vẻ thất hồn lạc phách như vừa nãy, một lần nữa trở nên tinh thân phấn chấn. Thạch Chí Kiên ngồi lại vị trí cũ, bốc một hạt đậu phộng ném vào trong miệng, cười như không cười quét mắt nhìn đám người đang đắc ý, sau đó hắn chỉ vào Akio Morita và Nobuo Asakura: "Nói thật, hai người đều ngu như heo."

"Cái gì?"

"Baka."

Mọi người nổi giận.
Bình Luận (0)
Comment