Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 795 - Chương 795: Tình Thế Nghịch Chuyển

Chương 795: Tình thế nghịch chuyển Chương 795: Tình thế nghịch chuyểnChương 795: Tình thế nghịch chuyển

Chuong 795: Tinh the nghich chuyen

Chẳng ai ngờ rằng Thạch Chí Kiên vừa rồi còn thất hồn lạc phách, trông rất tội nghiệp trong nháy mắt lại trở nên cuồng ngạo, phách lối, còn mắng Akio Morita và Nobuo Asakura ngu như heo.

Đới Phượng Ny thầm nhủ: "Muốn chết rồi, xong đời rồi. Tên khốn kia muốn chết cũng không cần kéo chúng ta làm đệm lưng chứ.”

Lương Hữu Tài lại càng kinh hãi không thôi: "Vốn ta tưởng đi theo Thạch tiên sinh sẽ phát tài, không ngờ chưa xuất sư đã chết. Khốn kiếp thật."

Tiểu Thương lại càng cười lạnh: "Thạch Chí Kiên muốn chết, điều này chẳng thể trách ai được."

Những người chung quanh lại càng thất sắc, có chút khó tin nhìn Thạch Chí Kiên nổi điên. Dám mắng hai lão đại, muốn chết à?

Hai vị lão đại này có thân phận gì chứ?

Một người ở Kyoto, một người ở Yokohama, cả hai đều là tồn tại cấp bá vương.

Lại nhìn Akio Morita và Nobuo Asakura, hai người còn chưa nổi giận nhưng nhân viên bên cạnh đã ngồi không yên.

"Lớn mật."

"Baka.'

Bọn hắn muốn ra tay dạy cho Thạch Chí Kiên một bài học.

Tình huống tràn ngập mùi thuốc súng, vô cùng căng thẳng.

Akio Morita cũng một bụng lửa giận nhưng dù sao thân phận khác biệt, nhất là hắn tung hoành thương trường nhiều năm, công phu hàm dưỡng vẫn phải có. Lúc này, hắn ngăn cấp dưới của mình lại, mỉm cười lạnh lùng nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch Chí Kiên, chuyện cho đến bây giờ, ngươi vẫn còn đang diễn kịch sao?"

Thạch Chí Kiên dựa vào bàn ăn, ngón tay bốc đậu phộng ném vào miệng nhai nhóp nhép, ánh mắt miệt thị: "Diễn kịch? Vừa nãy ta diễn kịch đấy. Mà cũng thật là, kỹ thuật diễn xuất của ta khoa trương như vậy mà các ngươi còn không nhìn ra được?”

Khóe miệng Akio Morita giật giật, ánh mắt hiện lên sự độc ác.

Nobuo Asakura cười gắn: "Chúng ta đúng là nhìn không ra tại sao ngươi lại làm như vậy?”

"Tại sao? Đương nhiên là muốn các ngươi thoải mái rồi" Thạch Chí Kiên ném hạt đậu phộng đang cầm trong tay, dùng khăn giấy lau đầu ngón tay.

"Hai vị thiên tân vạn khổ tính toán một tiểu nhân vật như ta, nếu không có chút thu hoạch nào chẳng phải mất mặt lắm sao?"

"Là một người Trung Quốc, ta rất có lòng nhân từ, cho nên ta đã phối hợp diễn xuất một màn thất hồn lạc phách vì thất bại với các vị. Thế nào, kỹ thuật diễn xuất của ta có được không? Mặc dù hơi khoa trương một chút, nhất là cảnh lắc lư cơ thể và ánh mắt tan rã, nhưng tổng thể vẫn tạm được."

Akio Morita không giữ được bình tĩnh. Hắn không rõ Thạch Chí Kiên dựa vào cái gì mà còn dám nói hươu nói vượn ở đây.

Nobuo Asakura cười nói: "Thạch Chí Kiên, chúng ta không biết ngươi dựa vào cái gì mà nói hươu nói vuon ở chỗ này. Ngươi còn không chịu mở to mắt nhìn rõ hiện trạng ở đây sao? Ngươi thua rồi. Ngươi lật người không nổi đâu. Bằng sáng chế của ngươi đã bị chúng ta cướp đi. Ngươi ngay cả một phân tiên cũng không có đã phải cút vê Hồng Kông rồi."

"Thật sao? Rốt cuộc là ta không rõ tình huống hay là mắt hai ngươi bị mù?”

"Ngươi nói cái gì?"

"Làm can.

Akio Morita và Nobuo Asakura đồng thời tức giận.

Thạch Chí Kiên đứng dậy: "Nếu mắt không bị mù, vậy thì ta sẽ cho ngươi nhìn thấy rõ ràng."

Thạch Chí Kiên võ tay hai lần về phía sau.

Những người phục vụ chân trần lại chạy tới, kéo một cánh cửa phòng khác.

Cạch.

Cửa phòng được kéo ra.

Chỉ thấy bên trong có rất nhiều người. Có cảnh sát, ký giả, còn có nhân viên phát sóng trực tiếp của đài truyền hình.

Akio Morita ngẩn người.

Nobuo Asakura cũng ngẩn người.

Tiểu Thương hóa đá.

Một đám người vừa rồi còn diễu võ giương oai không ai bì nổi đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Làm cái gì vậy?

Chương trình truyền hình thực tế?

Đới Phượng Ny cũng choáng váng, nhìn chằm chằm cảnh tượng đột nhiên xuất hiện.

Lương Hữu Tài nhìn ống kính chụp ảnh, còn có cảnh sát, không nhịn được kêu lên: "Quá ngầu!"...

Thời gian trôi qua một giây.

Trong nháy mắt.

Nổ tung.

Lốp bốp.

Đầu tiên, ánh đèn flash bùng lên.

Sau đó, các phóng viên truyền thông của Kyoto Nhật Báo, Kyoto Shimbun, còn có Đại Hà Tân Khoái chủ động xuất kích, khiêng trường thương đoản pháo vọt đến, nhắm ngay Nobuo Asakura mà hỏi: "Xin hỏi là thật sao? Ngươi hối lộ cấp trên để cướp độc quyền sáng chế karaoke?"

"Nobuo Asakura tiên sinh, xin hỏi ngươi có cái nhìn như thế nào về hành động bội bạc như vậy?”

Đánh chết Nobuo Asakura cũng không nghĩ đến Thạch Chí Kiên lại bày ra một kế hoạch như thế, coi bọn hắn như khỉ mà đùa nghịch.

"Không thể trả lời."

"Xin lỗi, trước khi luật sư của ta đến, ta không cách nào trả lời vấn đề của ngươi." Nobuo Asakura chật vật dùng tay che mặt, mặc cho đám ký giả truyền thông đặt câu hỏi với mình.

Akio Morita vô thức chậm rãi xê dịch đầu gối, kéo dài khoảng cách với tên xui xẻo Nobuo Asakura.

Nhưng hắn vừa mới động đậy, ký giả truyền thông đã chen chúc đến: 'Akio Morita tiên sinh, là một công ty đa quốc gia rất lớn, nhưng vì lợi nhuận mà cấu kết với người khác làm việc xấu, không biết ngươi có gì muốn nói về điều này hay không?"

"Baka, các ngươi nhất định đoán sai rồi. Ngoài ra, xin chú ý cách dùng từ của mình."

"Ta xin hỏi ngươi có cái nhìn như thế nào về Nobuo Asakura tiên sinh?"

"Ta không thể trả lời câu hỏi này." Akio Morita cũng học theo cách của Nobuo Asakura, vô thức dùng tay che mặt, trong lòng hung hăng chửi mắng: "Thạch Chí Kiên, tên khốn kiếp ngươi quá ghê tởm. Tại sao ngươi có thể lừa chúng ta như vậy được chứ?"
Bình Luận (0)
Comment