Chương 796: Tội lỗi ngày xưa
Chương 796: Tội lỗi ngày xưaChương 796: Tội lỗi ngày xưa
Chương 796: Tội lỗi ngày xưa
Nhìn cảnh tượng huyên náo trước mặt, Tiểu Thương bỗng nhiên lắc đầu giúp cho mình tỉnh táo lại.
Không thể nào?
Tên khốn Thạch Chí Kiên không chết, ngược lại đánh bại Akio Morita và Nobuo Asakura?
Thật đáng sợ.
Rốt cuộc tên Thạch Chí Kiên đó là người hay quỷ? Tại sao hắn lại có thể bày ra một kế hoạch tuyệt sát như thế?
Không đợi Tiểu Thương suy nghĩ cho rõ ràng, Nobuo Asakura bị đám truyên thông vây quanh không nhịn được nói: "Baka, ta là Nobuo Asakura. Đám phóng viên đáng chết các ngươi có tin ta tố cáo các ngươi thêu dệt vô cớ, còn có tội phỉ báng hay không?”
Quả nhiên, Nobuo Asakura vừa rống lên, đám ký giả truyền thông lập tức kinh hãi.
Lúc này, một cảnh sát mặc thường phục cùng với hai cảnh sát gạt đám người tiến vào. Đầu tiên, hắn cởi áo khoác, để cho Nobuo Asakura nhìn thấy thẻ làm việc đeo bên trong, sau đó nói: "Xin chào, Nobuo Asakura tiên sinh. Ta là Ichiro Kojima đến từ phòng điều tra tội phạm kinh tế của Kyoto. Hiện tại có người tố cáo ngươi trốn thuế thời gian dài, còn có tham ô công quỹ và dính líu đến nhiều tội phạm kinh tế. Cho nên, mời ngươi phối hợp đi một chuyến với chúng ta."
"Cái gì?" Nobuo Asakura mở to mắt.
Người chung quanh cũng ngạc nhiên không kém. Không ai ngờ vừa rồi chẳng qua chỉ là bê bối, bây giờ lập tức dính đến phạm tội?
Đám phóng viên không chút do dự, lập tức nhắm ngay Nobuo Asakura mà chụp.
Lần này Nobuo Asakura không dùng tay che nữa, cũng không tránh né, bởi vì hắn đang chết lặng vì khiếp sợ.
"Không thể nào? Là ai tố cáo ta?"
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Nên biết rằng mấy chuyện bê bối thì có thể dùng tiền để che giấu, nhưng nếu liên quan đến tội phạm, hơn nữa còn bị người ta tố cáo, vậy thì coi như thảm rồi. Ngay cả đường lui cũng không có.
"Là ai? Rốt cuộc là ai đang hại ta?" Gân xanh của Nobuo Asakura nổi lên. Hắn tức giận nắm chặt tay, lớn tiếng hét lên một cách giận dữ.
Lúc này, hắn giống như một con dã thú bị người ta đâm trúng tử huyệt.
Một giọng nói thanh thúy vang lên: "Thật ngại quá, là ta."
Một nữ nhân chậm rãi từ bên ngoài tiến vào. ...
"Tại sao lại là ngươi?”
Nhìn nữ nhân bước vào, Nobuo Asakura kinh ngạc đến mức muốn rớt quai hàm.
Những người khác cũng ngạc nhiên nhìn mỹ nữ bước vào.
Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài nhận ra người này. Nữ nhân vừa bước vào đó là trợ lý kiêm thư ký mà Nobuo Asakura tin tưởng nhất, Mitsuko Yamada. Lúc này, Mitsuko Yamada giống như một nữ Tu La, ánh sáng bắn ra bốn phía, tràn ngập sát khí từ bên ngoài bước vào, đứng trước mặt Nobuo Asakura.
Nobuo Asakura chỉ vào mũi Mitsuko Yamada: "Xú nữ nhân, ta tốt với ngươi như thế, tại sao ngươi lại dám làm như vậy?”
Nói xong, hắn quay sang chỉ thẳng vào Thạch Chí Kiên: "Chẳng lẽ bởi vì hắn? Hắn đã lên giường với ngươi đúng không? Công phu của hắn giỏi đến nỗi chinh phục ngươi, đến cả ta mà ngươi cũng phản bội?"
Đới Phượng Ny nghe xong, mí mắt giật giật nhìn Mitsuko Yamada rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: 'Không thể nào? Dưới mắt của ta còn dám ăn vụng? Trách không được Mitsuko Yamada lại không thích ta? Thạch Chí Kiên đáng chết, ngươi đúng là một tên khốn kiếp."
"Ngươi cho rằng chỉ có những nguyên nhân này thôi sao?" Mitsuko Yamada lạnh lùng nhìn Nobuo Asakura.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Ánh mắt Nobuo Asakura nheo lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ, năm đó ngươi vì muốn ký được hợp đồng, ngươi đã lái xe đụng phải một bé gái trên đường sao?”
Nét mặt Nobuo Asakura lập tức thay đổi, có chút kinh ngạc chỉ vào Mitsuko Yamada, bờ môi run rẩy: "Ngươi, ngươi là gì của cô bé đó?”
Trong đầu của hắn không khỏi hiện lên hình ảnh của vụ tai nạn hôm đó.
Một đứa bé gái bị xe của hắn đụng trúng, mặt đầy máu tươi nằm trên mặt đất.
Nobuo Asakura bảo tài xế xuống kiểm tra.
Tài xế trở về, nói xe của hắn đã đụng phải một bé gái học tiểu học.
Asakura mặc bộ kimono bước ra khỏi xe nhìn cô bé nằm trên mặt đất, khoảng tám chín tuổi, mặc bộ đồng phục sọc đen trắng của trường gần đó, chiếc mũ hoa huệ nhỏ vứt sang một bên, sách vở vương vãi khắp nơi, mơ hồ nhìn thấy dòng chữ "Yamada Mitsuki".
Hơi thở của cô bé mong manh nằm trên mặt đất. Cô bé nhìn Nobuo Asakura, bờ môi nhúc nhích: "Làm ơn cứu ta, ta không muốn chết."
Nobuo Asakura nhìn đồng hồ trên cổ tay. Thời gian ký hợp đồng đã sắp đến.
Nobuo Asakura lạnh lùng dặn dò tài xế: "Mau ném con bé xuống khe nước bên cạnh đi."
"Nhưng cô bé vẫn còn sống mà."
"Dài dòng cái gì? Nhanh lên.”
Nobuo Asakura hít sâu một hơi, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Nếu lần này bỏ lỡ cơ hội ký hợp đồng, công ty Kim Long sẽ phá sản. Hắn không tiếp nhận được kết quả như vậy.
Tài xế kéo cô bé đi. Cô bé bỗng nhiên nhúc nhích, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tài xế.
Tài xế bị dọa đến kêu to, không dám kéo đi nữa.
Nobuo Asakura một cước đá văng tài xế, đưa tay ôm lấy cô bé ra sức ném xuống rãnh nước bẩn.
Cơ thể của cô bé chậm rãi chìm xuống vũng nước hôi thối. Ánh mắt của cô bé vẫn nhìn chằm chằm Nobuo Asakura. Nobuo Asakura không quan tâm, bảo tài xế nhặt sách vở của cô bé ném vào rãnh nước bẩn luôn, tạo hiện trường giả cô bé vô ý bị rơi xuống nước.
Chiếc xe của Nobuo Asakura lao vút qua. Đứa bé trong rãnh nước bẩn đẳng sau chỉ có thể làm một điều duy nhất là chớp ánh mắt nhìn bầu trời xinh đẹp, chờ đợi cơ thể chậm rãi chìm vào trong nước.