Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 797 - Chương 797: Đánh Ngươi Chỉ Tổ Làm Dơ Bàn Tay Của Ta Mà Thôi

Chương 797: Đánh ngươi chỉ tổ làm dơ bàn tay của ta mà thôi Chương 797: Đánh ngươi chỉ tổ làm dơ bàn tay của ta mà thôiChương 797: Đánh ngươi chỉ tổ làm dơ bàn tay của ta mà thôi

Chương 797: Đánh ngươi chỉ tổ làm do bàn tay của ta mà thôi

Những đứa học sinh chạy băng qua vũng nước, cười đùa vui vẻ.

Một nhóm trẻ em cùng nắm tay nhau đến trường, hát vang những bài hát.

Một con bò già kêu lên, chở một lão nhân chậm rãi băng qua rãnh nước.

Trong rãnh nước.

Nước thải từ từ tràn vào sau đầu cô bé, rồi đến tai, miệng, lỗi mũi... Nước thải tràn vào khoang mũi, từ từ che khuất đôi mắt sáng của cô bé.

Trong thoáng chốc, cô bé giống như nghe được bài đồng dao mà chị gái của cô bé là Mitsuko Yamada thích hát nhất, Chuồn Chuồn Đỏ: "Chu6n chuồn đỏ trong ánh hoàng hôn, chị cống em sau lưng, đó là một ngày..."

Môi của cô bé giật giật, để lại câu nói sau cùng: "Ta... không muốn chết."...

"Ghê tởm! Nói hươu nói vượn." Nobuo Asakura nói với Mitsuko Yamada: "Nữ nhân đáng sợ kia, ngươi vì một nam nhân đáng chết mà bịa ra một câu chuyện như vậy."

"Rốt cuộc là bia chuyện hay là đã từng phát sinh, trong lòng ngươi hẳn đã biết." Mitsuko Yamada lạnh lùng nói: "Ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy chính là để trả thù cho em gái của ta. Con bé mới chín tuổi nhưng đã phải rời khỏi thế giới này."

Nobuo Asakura bật cười: "Im cái miệng ngu xuẩn của ngươi lại."

"Người nên câm cái miệng ngu xuẩn là ngươi mới đúng."

Câu nói này là Thạch Chí Kiên nói.

Thạch Chí Kiên nói xong, hắn bước đến trước mặt Nobuo Asakura: "Nói thật, trước kia ta rất bội phục ngươi, cũng nghe rất nhiều câu chuyện lập nghiệp cảm động của ngươi. Đặc biệt là khi ngươi còn là một nhân viên bán hàng, một Nobuo Asakura bồng bột, một Nobuo Asakura dám vì thiên hạ."

"Năm đó, để bán được máy của mình, ngươi quả thật đã đi từ Yokohama đến Kyoto, mài hỏng mười mấy đôi giày cỏ. Nhưng sau khi thành công thì sao? Vì ký hợp đồng, vì không muốn công ty phá sản, ngươi đã không thèm để ý đến sống chết của một đứa bé, ngươi có còn nhân tính hay không?" Thạch Chí Kiên nhịn không được chỉ vào mũi Nobuo Asakura mà mắng.

Nobuo Asakura bị mắng xối xả vào mặt, hai mắt đỏ bừng nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nói tiếp: "Ngươi có biết tại sao ngươi lại đối xử với Mitsuko Yamada tốt như vậy không? Bởi vì Mitsuko Yamada giống em gái của nàng. Bởi vì ở sâu trong nội tâm của lão gia hỏa ngươi có cảm giác tội lỗi, ngươi muốn chuộc tội. Cho nên ngươi mới có thể không ngừng đề bạt nàng, bồi dưỡng nàng, cho nàng cơ hội được lên chức. Đây là đối tốt mà ngươi luôn mồm nói với nàng? Sai, là vì trong lòng ngươi có bóng ma."

"Baka." Nobuo Asakura không nhịn được nữa.

"Ngươi mới baka đấy." Thạch Chí Kiên vung tay cho Nobuo Asakura một cái tát.

Bốp.

Âm thanh vang dội.

Mọi người ngạc nhiên. Chẳng ai ngờ Thạch Chí Kiên sẽ ra tay đánh người.

Nobuo Asakura lại càng không ngờ đến. Hắn đã lớn tuổi, không chút chuẩn bị, trực tiếp bị Thạch Chí Kiên tát cho một cái quy xuống đất.

Thạch Chí Kiên nhìn Nobuo Asakura đang quỳ gối, hắn móc khăn tay từ trong túi ra lau tay rồi nói: "Nói thật, đánh ngươi sẽ khiến cho tay của ta bẩn." Nói xong, hắn ném khăn tay lên đầu của Nobuo Asakura rồi nói với cảnh sát bên cạnh: "Dẫn hắn đi."

Kojima và những người khác bước tới đỡ Asakura với khuôn mặt tái mét, sau đó còng tay hắn lại: "Asakura tiên sinh, hiện tại ngươi bị buộc thêm tội gây án rồi bỏ trốn. Ta sẽ tiến hành bắt giữ ngươi."

Nobuo Asakura ngoan cố chống cự vùng vẫy một hồi. Khi được dẫn ra ngoài, hắn chợt quay đầu lại hỏi Thạch Chí Kiên: "Rốt cuộc ngươi được cái gì? Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"

Thạch Chí Kiên thở dài, chôm người qua, ghé sát tai của hắn mà nói: "Ngươi nói như thế nào? Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ vì kiếm chút tiền bán karaoke đó thôi sao? Sai, ta để mắt chính là công ty của ngươi."

"Cái gì?" Nobuo Asakura ngẩn người.

"Nói ngươi não heo ngươi còn không tin? Ngươi thử tưởng tượng, nếu ngươi ngồi tù, có phải cổ phiếu Kim Long sẽ bị rớt giá hay không? Đến lúc đó ta sẽ bỏ tiền ra giúp Mitsuko Yamada, để nàng quản lý Kim Long, ngươi nói có thích nó hay không?”

Nobuo Asakura trừng muốn rách cả mí mắt, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên. Hắn vạn lần không ngờ Thạch Chí Kiên lại đáng sợ đến như vậy.

Ngay từ ban đầu hắn đã bị tính toán.

"Thạch Chí Kiên, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nobuo Asakura gầm lên.

"Làm quỷ? Loại khốn kiếp như ngươi sẽ bị Diêm Vương thu thập." Thạch Chí Kiên nói xong, hắn quay sang nhìn Akio Morita đang ngạc nhiên bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Akio Morita tiên sinh, có phải bây giờ chúng ta nên tính sổ món nợ của chúng ta hay không?"

Akio Morita thấy Thạch Chí Kiên để mắt đến mình, giống như bị độc xà nhìn trúng, vội tránh đi: "Chúng ta chẳng có gì để nói cả. Đối với chuyện xảy ra hôm nay, ta không có gì phải trả lời. Còn nữa, ta không quen biết tên Nobuo Asakura kia."

Tên gia hỏa này lợi hại thật, chối sạch sành sanh.

Cho dù Thạch Chí Kiên bỏ qua cho hắn, đám phóng viên thì không.

"Akio Morita tiên sinh, trước đó ngươi còn nói mình là bạn tốt nhiều năm của Nobuo Asakura tiên sinh mà."

"Akio Morita tiên sinh, bữa tiệc tối nay chẳng phải do ngươi sắp xếp sao?"

Đối mặt với sự truy đuổi gắt gao của phóng viên và máy quay, Akio Morita vội đẩy Tiểu Thương ra làm kẻ chết thay: "Tất cả đều do nàng sắp xếp."

Tiểu Thương thật sự không ngờ Akio Morita đại nhân lại vô sỉ đến như vậy. Trong cơn thất kinh, bị ánh mắt của Akio Morita hăm dọa, nàng vội cúi đầu: "Vâng, tất cả đều là lỗi của ta. Ta là kẻ có tội."

Xoạt.

Ánh đèn flash lóe lên.
Bình Luận (0)
Comment