Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 798 - Chương 798: Nam Nhân Chẳng Có Ai Tốt Cả

Chương 798: Nam nhân chẳng có ai tốt cả Chương 798: Nam nhân chẳng có ai tốt cảChương 798: Nam nhân chẳng có ai tốt cả

Chương 798: Nam nhân chẳng có ai tốt cả

Khách sạn Kyoto.

Trong phòng khách.

Thạch Chí Kiên vừa mới bước vào phòng, Đới Phượng Ny và Lương Hữu Tài đã vây đến.

Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, Đới Phượng Ny đi theo đằng sau hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Vừa nãy đã phát sinh chuyện gì? Ta và Lương Hữu Tài đều cảm thấy tò mò."

Lương Hữu Tài tằng hắng một tiếng: "Thật ngại quá Đới tiểu thư. Mặc dù ta rất hiếu kỳ nhưng bây giờ ta cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu không phải ngươi kéo ta đến đây, ta đã về phòng tắm rửa đi ngủ rồi."

"Thôi đi, sự việc còn chưa hiểu rõ, ngươi còn có thể thảnh thơi đi tắm sao? Không cảm thấy thẹn với lương tâm mà đi ngủ?"

"Ta có làm chuyện xấu đâu mà thẹn với lương tâm?”

'Câm miệng.

"Ưm."

Đới Phượng Ny răn dạy Lương Hữu Tài xong, lập tức quay sang nhìn Thạch Chí Kiên đang khoác áo khoác lên móc: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy."

Thạch Chí Kiên ngồi xuống ghế sofa, câm bình nước rót một ly nước: "Là những gì mà ngươi đã nhìn thấy đấy."

"Thấy cái đầu ngươi đấy." Đới Phượng Ny nổi giận chộp lấy áo khoác Thạch Chí Kiên vừa treo lên đánh cho hắn một cái.

Thạch Chí Kiên nhẹ nhàng vung tay bắt được cái áo ném lên ghế salon, trừng mắt với Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny không chút yếu thế, mắt phượng cũng nhìn hắn chằm chằm, thở phì phò.

Lương Hữu Tài giật mình, vội chạy đến cầm lấy cái áo khoác vẫy vẫy cho thẳng rồi treo lên: "Mọi người đừng như vậy mà. Quần áo ném loạn sẽ bị nhăn đấy."

"Ta mặc kệ ngươi." Thạch Chí Kiên trăm miệng một lời với Đới Phượng Ny.

"Vâng." Lương Hữu Tài vội vàng che miệng lại, lùi lại một bước, chuẩn bị quay người nói: "Vậy ta trở vê phòng trước."

"Trở về." Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Ny đồng thanh lên tiếng.

Lương Hữu Tài như sắp khóc, trong lòng tự nhủ hai người các ngươi cãi nhau liên quan gì đến ta.

Chỉ có thể đứng im, cái gì cũng không làm được, mà cũng không dám làm.

"Ngươi trả lời ta, có phải trước đó ngươi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi không?" Đới Phượng Ny chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên mà hỏi.

"Đúng." Thạch Chí Kiên trả lời rất rõ ràng.

"Chuyện lớn như vậy mà ngươi không nói trước, ngươi muốn hại chết hai chúng ta sao?”

"Nhưng các ngươi đâu có chết."

"Không có cái đầu ngươi đấy. Chúng ta sắp bị hù chết." Đới Phượng Ny chỉ vào Lương Hữu Tài: "Hắn còn sắp tè ra quần nữa kìa." Lương Hữu Tài vội khoát tay: Không có, không có, ta không có te ra quân." Hắn nhìn Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ta tin ngươi. Gan của ta lớn lắm."

Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ nhìn Đới Phượng Ny: "Ret cuộc ngươi muốn như thế nào?"

"Ta muốn như thế nào? Ta còn đang định hỏi ngươi đây. Đúng rồi, ngươi và Mitsuko Yamada rốt cuộc có hay không cái kia?"

"Cái kia là cái gì?"

"Xấu hổ lắm. ta không tiện nói ra."

"Vậy thì đừng nói." Thạch Chí Kiên cam ly nước lên hop một hớp.

Đới Phượng Ny tức đến mức gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết mình đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ cảm thấy mình giống như bị điên, tự dưng đi để ý xem tên khốn Thạch Chí Kiên có phát sinh quan hệ với Mitsuko Yamada hay không? Đúng rồi, ta nhất định là đang ganh ty. Ta tốt với Yamada như vậy, hắn lại chạy đến đoạt của ta. Tên khốn đó sao không đi chết đi?

"Đúng là không biết xấu hổ." Đới Phượng Ny nguyền rủa Thạch Chí Kiên ra ngoài bị té lộn nhào nhưng ngoài miệng lại nói: "Ngươi cho rằng ta đang suy nghĩ chuyện gì? Ta chẳng thèm quan tâm ngươi đâu. Gái Nhật chẳng có ai tốt cả, ngươi nhất định phải cẩn thận."

Nàng còn chưa nói xong...

"Đới tiểu thư, ngươi nói vậy là có ý gì?" Ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

"Ø?' Đới Phượng Ny quay lại, là Mitsuko Yamada.

Gặp quỷ rồi.

Chẳng lẽ nàng đã nghe hết toàn bộ?

Gương mặt xinh đẹp của Đới Phượng Ny bị nghẹn thành quả táo, vội đá lại đánh Lương Hữu Tài, mắng to: "Vừa rồi ngươi nói cái gì? Tại sao ngươi lại nói gái Nhật không tốt? Ngươi đúng là vô sỉ. Ngươi thấp hen. Ngươi không có tư cách."

Đới Phượng Ny mắng xong, vội quay sang nói với Mitsuko Yamada: "Được rồi, Mitsuko tiểu thư, ta đã mắng hắn giúp ngươi xong. Những lời hắn nói vừa nãy khiến cho ta tức giận không thôi. Ta chẳng qua chỉ lặp lại một lần đã không nhịn được mà lửa giận bốc lên. Hắn quá kỳ thị, quá thành kiến."

Lương Hữu Tài bị Đới Phượng Ny mắng không ngóc đầu lên nổi, vẻ mặt đau khổ: "Ta không có, ta bị oan."

"Oan cái quỷ. Đi, mau cùng ta về phòng tịnh tâm sám hối." Đới Phượng Ny nắm cổ Lương Hữu Tài kéo ra ngoài.

Lương Hữu Tài nói với Mitsuko Yamada: "Ta không có mắng ngươi. Mitsuko tiểu thư, ngươi nhất định phải tin ta."

"Tin gì mà tin. Nam nhân chẳng có ai tốt cả." Đới Phượng Ny lại quyền đấm cước đá Lương Hữu Tài.

Cạch một tiếng.

Cửa phòng đóng lại.

Thạch Chí Kiên nhìn Mitsuko Yamada: "Muộn như vậy rồi ngươi không nên tới."

"Ta đến là muốn cảm ơn ngươi." Mitsuko Yamada mặc một bộ quần áo màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ màu nâu, trên mặt đeo khăn che mặt, giống như một cô gái bí ẩn trong truyện tranh.
Bình Luận (0)
Comment