Chương 883: Tửu lượng tốt mới có thể làm tốt
Chương 883: Tửu lượng tốt mới có thể làm tốtChương 883: Tửu lượng tốt mới có thể làm tốt
Chương 883: Tuu lượng tốt mới có thể làm tốt
Thạch Chí Kiên tuyệt đối không phải tâm huyết dâng trào mới dấn thân vào cái ngành xuất bản này.
Khi còn ở Hồng Kông, Thạch Chí Kiên đã định vị xong công ty Thần Thoại của hắn.
Ba sản nghiệp trụ cột lớn, thực phẩm, giải trí và bất động sản.
Trong đó, phương diện giải trí bao gồm phim, âm nhạc, truyện tranh, còn có tiểu thuyết.
Nếu mở rộng hơn nữa, đó sẽ là ngành công nghiệp điện tử giải trí, bao gôm karaoke và Walkmans.
Vì thế, khi đám người Tư Mã Linh tìm đến, đối với Thạch Chí Kiên mà nói, hoàn toàn là tự chui đầu vào lưới.
Theo như Thạch Chí Kiên được biết, ngành xuất bản tiểu thuyết đã phát triển bùng nổ vào những năm 1970 và từ từ thu hẹp vào cuối những năm 1990. Nó vẫn có thời gian sinh lời là ba mươi năm. Các nhà xuất bản lớn xuất bản tiểu thuyết võ hiệp cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Không quá lời khi nói rằng chỉ cân một công ty xuất bản có một tác giả vĩ đại thì có thể hỗ trợ toàn bộ công ty, một mình chống cả bầu trời.
Nổi tiếng nhất là đại sư võ hiệp Huỳnh Dịch. Bản thân hắn dựa vào viết tiểu thuyết mà thành lập nhà xuất bản Huỳnh Dịch, nuôi sống một đám người, chỉ trong một năm ngắn nghỉ đã kiếm đủ ba mươi bốn triệu.
Đáng tiếc, thời thế tạo anh hùng. Thời đại mà Huỳnh Dịch sống vốn đã là thời kỳ suy thoái của tiểu thuyết võ hiệp. Cho dù hắn có lợi hại đến cỡ nào cũng không thể xoay chuyển trời đất.
Cuối cùng, tiểu thuyết võ hiệp bị tiểu thuyết mạng thay thế, mở ra kỷ nguyên văn học mạng mới.
Đương nhiên, những điều này đều chỉ là thứ yếu đối với Thạch Chí Kiên. Việc có một công cụ lấy dư luận như báo chí sẽ đóng một vai trò bất ngờ trong hoạt động tuyên truyền trong tương lai của Thần Thoại.
Phải biết rằng nhiều tiểu thuyết thời đó được ưa chuộng để quảng cáo. Ngươi có thể quảng cáo số lượng không giới hạn trên trang tiêu đề và bìa sau của cuốn tiểu thuyết, bán mỹ phẩm, thuốc bổ...
Chỉ riêng khía cạnh này thôi cũng có thể giúp Thần Thoại tiết kiệm hàng chục triệu phí quảng cáo!...
"A Kiên, ngươi thật sự muốn giúp chúng ta thành lập công ty."
Sau khi đám người Tư Mã Linh rời đi, Cổ Long, Thượng Quan Đỉnh và Cao Dung đều hỏi Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên gật đầu: "Chỉ cần các ngươi đồng ý, ta có thể ra tay giúp đỡ các ngươi bất cứ lúc nào."
Cổ Long kích động, nắm lấy tay Thạch Chí Kiên: "Ta thật sự rất cảm ơn ngươi. A Kiên, ngươi đúng là nghĩa khí."
"Đừng nói như vậy, ai bảo chúng ta là bạn chứ." Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: "Lão Hùng, nếu công ty thành lập, đến lúc đó ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm giám đốc kinh doanh."
"Giám đốc kinh doanh? Ta chỉ biết viết lách, ta có thể làm lãnh đạo sao?" Cổ Long gãi đầu, ngại ngùng nói.
"Tại sao lại không được? Ngươi có biết ưu thế lớn nhất của giám đốc kinh doanh là gì không? Là uống rượu. Tửu lượng tốt mới có thể làm tốt." Cổ Long nghe xong, tinh thần tỉnh táo. Hắn cả đời viết sách, không ngờ còn có thể lăn lộn được một chức vụ: "Tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?"
"Chờ." Thạch Chí Kiên nói: "Đám người Tư Mã Linh kia người nào cũng tâm cao khí ngạo. Muốn bọn hắn thành lập công ty, nhất định phải chờ. Chờ bọn hắn suy nghĩ thông suốt, tự hiểu ra mới được ."...
Nhân lúc còn có thời gian, mấy ngày nay Thạch Chí Kiên cùng với Đới Phượng Ny, Lương Hữu Tài và Trân Diệu Thái đi tham qua núi A Lý và đầm Nhật Nguyệt, cảm nhận phong cảnh tuyệt đẹp của đảo Formosa.
Thạch Chí Kiên leo núi xong, quay trở lại khách sạn. Khi hắn vừa rửa mặt xong, chuông điện thoại vang lên.
Thạch Chí Kiên cầm khăn lau tóc còn ướt, cho rằng Đới Phượng Ny gọi đến. Trước đó nàng còn la hét muốn đến khu phố ẩm thực gần đó để ăn.
Cầm điện thoại lên, Thạch Chí Kiên còn chưa lên tiếng, đối phương đã nói: "Này, ngươi là Thập Tự Kiện đúng không?" Giọng điệu rất bất thiện.
Thạch Chí Kiên nhìn số điện thoại, mày cau lại: "Xin lỗi, nhầm số rồi."
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Không đợi Thạch Chí Kiên cầm khăn lau đầu tiếp, điện thoại lại vang lên lân nữa.
Thạch Chí Kiên một lần nữa cầm điện thoại lên, giọng nói khàn khàn đó tiếp tục truyền đến: "Này, có phải ngươi là Thập Tự Kiện hay không?" Giọng điệu rõ ràng không được kiên nhẫn.
Thạch Chí Kiên nói: 'Không phải, ngươi gọi nhầm rồi." Nói xong, hắn chuẩn bị cúp điện thoại.
Đối phương gấp lên: "Này này, ngươi đừng cúp. Không thể nào sai được. Là dãy số này mà, ta đã điều tra rõ ràng.'
"Ngươi điều tra? Thế ngươi đã gọi đúng số chưa?"
"Đúng số? Này, số mà chúng ta gọi có đúng hay không?" Trong điện thoại truyên đến giọng đối phương hỏi người khác.
"Han là đúng, là số này mà."
Người kia lại nói với Thạch Chí Kiên: "Số thì đúng rồi, ta muốn tìm Thập Tự Khóa”
"Ngươi tuyệt đối tìm nhầm người rồi. Ta không phải Thập Tự Khóa, ta tên Thạch Chí Kiên."
Cạch.
Thạch Chí Kiên một lần nữa cúp điện thoại.
Chưa đến hai giây, điện thoại lại reo lên.