Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 884 - Chương 884: Uy Hiếp

Chương 884: Uy hiếp Chương 884: Uy hiếpChương 884: Uy hiếp

Chuong 884: Uy hiep

Thạch Chí Kiên một tay nhấc điện thoại, nin cười: "Alo, tìm ai vậy?"

Đối phương mắng to: "Ta tìm mẹ của ngươi, con mẹ nhà ngươi, ngươi dám đùa với lão tử."

Cạch.

Thạch Chí Kiên thẳng thừng cúp điện thoại.

Một lát sau.

Thạch Chí Kiên cầm điện thoại lên. Lần này đối phương đã trung thực hơn: "Ngươi đừng cúp máy, để ta nói hết đã”"

"Nói đi."

"Có người muốn ta cảnh cáo ngươi, nơi này là đảo Formosa, không phải Hồng Kông. Ngươi nên thành thật một chút."

"Làm cách nào để thành thật?" Thạch Chí Kiên học theo giọng điệu của hắn.

"Cái gì cũng không được nhúng tay vào, cứ leo núi, đi du lịch. Du lịch xong thì mau xéo đi. Bằng không, chặt tay của ngươi, chặt chân của ngươi, để ngươi ngay cả Hồng Kông cũng không quay về được. Có nghe hay không?”

"Nghe rồi." Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vẫn bình thản, không hề sợ hãi.

Đối phương cảm thấy bất mãn, bởi vì hắn không nghe ra được sự run sợ của Thạch Chí Kiên. Điêu này nói rõ sự đe dọa của hắn không đạt được hiệu quả như dự tính.

"Ta xxx mẹ ngươi. Ngươi có nghe hiểu tiếng người hay không? Ngươi không biết ta là ai à? Ta là Tam Liên Bang. Nếu ngươi thức thời thì mau thu dọn rồi xéo đi. Bằng không, lão tử tháo ngươi thành tám khối, ném ra bãi tha ma cho chó ăn." Giọng điệu của đối phương âm trầm, ngôn từ tràn ngập bạo lực huyết tinh, nghe xong cũng phát lạnh trong người.

Thạch Chí Kiên làm ra vẻ bị hù dọa: "Ôi, thì ra là Tam Liên Bang. Ta sợ quá. Thảm rồi, ta bị dọa đến sắp đái ra quần. Ta muốn đi vệ sinh. Hẹn gặp lại."

Cạch.

Thạch Chí Kiên cúp điện thoại.

Thạch Chí Kiên vừa dựa lưng vào ghế salon thở một hơi, Đới Phượng Ny đã gõ cửa bước vào, trong miệng toàn kem, khóe miệng còn dính chất kem màu trắng. Nàng ngồi xuống bên cạnh Thạch Chí Kiên: "Này, có đến khu phố ẩm thực để ăn không?"

"Không có tâm trạng.

"Tại sao lại không có tâm trạng? Vừa nãy ngươi còn tốt lắm mà."

"Ta bị người ta uy hiếp."

Nghe Thạch Chí Kiên bị người ta uy hiếp, Đới Phượng Ny vui vẻ ra mặt: "Bị ai uy hiếp thế? Ngươi nói cho ta nghe đi, để ta vui... , à không, để ta lo lắng."

Thạch Chí Kiên trừng mắt nhìn nàng, sau đó đưa tay lau vết kem nơi khóe miệng của nàng.

Cạch. Ly kem trong tay Đới Phượng Ny rớt xuống.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Đới Phượng Ny ôm ngực, mở to đôi mắt đẹp.

Thạch Chí Kiên nhìn nàng: "Ta có dự cảm."

"Dự cảm gì?" Đới Phượng Ny giật mình, lập tức nghĩ đến chuyện đêm hôm đó.

"Chẳng mấy chốc sẽ có người đến."

Vừa dứt lời.

Cộc cộc cộc.

Có người gõ cửa.

Đồng thời một giọng nói vang lên: "Xin hỏi có Thạch tiên sinh ở đây không?"

Thạch Chí Kiên bước ra mở cửa, một nam nhân trung niên đứng bên ngoài mặc quần đùi màu xanh lá cây, mang tất trắng và đi giày da đen.

Nam nhân có cái đầu dưa hấu với mái tóc gọn gàng, đôi tai to, đôi mắt lác, lỗ mũi phập phồng. Sau khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên, thái độ của hắn trở nên cung kính, lên tiếng hỏi thăm: "Xin chào, xin hỏi ngươi có phải là Thạch tiên sinh không?”

Thạch Chí Kiên gật đầu: "Đúng vậy, là ta."

Lúc này nam nhân trung niên mới cẩn thận nhìn Thạch Chí Kiên, lập tức ôm quyền, hơi cúi người chào: 'Xin chào, Thạch tiên sinh, ta là Trương A Tuyên, là người làm của Chiêm tiên sinh. Chiêm tiên sinh bảo ta đến mời ngươi đến đại hí viện Đức Hòa Lâu để xem kịch. Tối nay nam diễn viên nổi tiếng Giác Từ Lộ sẽ biểu hiện vở kịch Tô Tam Khởi Giải, là cơ hội khó có được."

Thạch Chí Kiên mỉm cười hỏi: "Xin hỏi là vị Chiêm tiên sinh nào?”

Theo Thạch Chí Kiên được biết, trong gia tộc Chiêm thị ở đảo Formosa, Chiêm Triệu Đường được xưng là đại Chiêm tiên sinh, quản lý tập đoàn Hoàng Quan. Chiêm Triệu Hanh được gọi là tiểu Chiêm tiên sinh, quản lý tập đoàn Chiêm thị.

"Là đại Chiêm tiên sinh, Chiêm Triệu Đường Chiêm tiên sinh." A Tuyền đáp lại,

Thạch Chí Kiên gật đầu: "Trách không được ta cảm thấy ngươi có chút quen mặt. Lần trước hẳn ta đã gặp ngươi ở sơn trang."

A Tuyên khom người: "Lúc đó bạn bè của Thạch tiên sinh nhiêu quá, không dám quấy ray có gì mong ngươi bỏ qua cho."

Thạch Chí Kiên nhún vai: "Ngươi chờ một lát. Ta phải đi thay quân áo đã."

Thạch Chí Kiên quay vào trong phòng, bên tai truyên đến giọng của bà chủ khách sạn: "Tuyên ca, có gì ngươi giúp đỡ một chút. Bây giờ làm ăn khó khăn..."

"Xin lỗi, ta cũng chỉ là chân chạy việc, không thể giúp được quá nhiều." Là giọng của Trương A Tuyền.

Thạch Chí Kiên vào phòng, Đới Phượng Ny ném quần áo cho hắn: "Ngươi đi xem kịch à?"

"Đúng vậy, ngươi có muốn đi không?"

"Không đi, xem kịch nhàm chán lắm." Đới Phượng Ny ngáp một cái: "Ta cùng với Lương Hữu Tài và Trân Diệu Thái đi dạo phố ẩm thực còn vui hơn."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Ngươi dẫn Tài mập đi thôi, để A Thái lại." Một lát sau. Thạch Chí Kiên mặc quần áo xong, bước xuống quầy lễ tân. Hắn thấy bà chủ khách sạn thò đầu ra từ quầy thu ngân, gương mặt trang điểm thật đậm.
Bình Luận (0)
Comment