Chương 919: Yêu cả thiên hạ
Chương 919: Yêu cả thiên hạChương 919: Yêu cả thiên hạ
Chương 919: Yêu cả thiên hạ
Thế nào là hào môn?
Thạch Chí Kiên đã từng nhìn thấy những ngôi nhà rộng hàng nghìn mét vuông và biệt thự lớn ở Hồng Kông tấc đất tấc vàng, nhưng so với biệt thự ở đây, nội diện tích thôi cũng không so sánh được.
Một khu vườn riêng rộng lớn với hươu sika, công và các loài động vật quý hiếm khác.
Những động vật đáng yêu này rõ ràng không sợ người khi nhìn thấy đám người Thạch Chí Kiên chạy đến, ngược lại còn mở to mắt nhìn.
Lương Hữu Tài nói: "Thạch tiên sinh, ở đây nhìn vui quá. Ngươi nhìn kìa, đó là gấu túi, còn có khỉ lông vàng."
Thạch Chí Kiên nhìn Lương Hữu Tài, ý bảo hắn đừng ngạc nhiên như vậy, giống như chưa từng thấy qua việc đời.
Quản gia Vương đi bên cạnh vẫn luôn quan sát hai người. Thấy vậy, hắn mỉm cười nói: 'Lão gia nhà ta rất tốt bụng, vì thế hắn mới nuôi nhiều động vật nhỏ như thế, ngược lại khiến hai vị khách quý chê cười rồi."
Lương Hữu Tài gãi đầu, không dám nói lung tung.
Thạch Chí Kiên mỉm cười đáp lại: "Quản gia Vương nói rất đúng. Ông chủ Thái lòng dạ rộng lớn, có thể nói là yêu cả thiên hạ."
Quản gia Vương mỉm cười, ánh mắt lơ đãng rời khỏi người Thạch Chí Kiên. Kẻ này đúng là không đơn giản. Rất nhiều người khi nhìn thấy cảnh tượng đó, phần lớn sẽ không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn lại rất bình tĩnh. Trách không được lão gia lại coi trọng hắn như vậy. ...
Chiếc xe ngắm cảnh vòng qua một suối phun cỡ lớn rồi chậm rãi dừng lại.
Ba người Thạch Chí Kiên bước xuống xe. Hắn ngẩng đầu nhìn đài suối phun, chỉ thấy chính giữa có pho tượng đứa bé đi tiểu, nhìn rất thú vị.
Lương Hữu Tài vừa bước xuống xe đã bị biệt thự Thái thị trước mắt chấn kính. Hắn ngẩng đầu, miệng kinh ngạc nói: "Ồ, lớn quá, còn lớn hơn cả biệt thự ở Hồng Kông."
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Ở đảo Formosa, nhà đương nhiên là lớn rồi. Nếu Thạch tiên sinh muốn phát triển ở đây, ta tin rằng rất nhanh ngươi sẽ mua được một căn biệt thự lớn như vầy."
Theo tiếng, Thái Vạn Lâm từ bên trong bước ra đón Thạch Chí Kiên.
Lương Hữu Tài nghe xong, không khỏi líu lưỡi.
Quản gia Vương lại càng âm thầm kinh hãi. Với thân phận của Thái Vạn Lâm, có thể đích thân ra ngoài đón khách đã vô cùng ghê gớm, lại còn nói ra những lời như vậy, trong lời nói tràn ngập sự khen ngợi và khẳng định đối với Thạch Chí Kiên.
Quản gia Vương đi theo Thái Vạn Lâm đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng như thế. Vì thế, hắn càng đánh giá cao Thạch Chí Kiên hơn mấy phần. Hắn nghĩ đợi lát nữa, bất luận là thái độ tiếp đãi hay là cúi đầu đều phải tăng lớn cường độ mới được.
Lời nói vừa rồi, Thái Vạn Lâm dùng giọng điệu trưởng bối nói với con cháu. Thạch Chí Kiên không chịu yếu thế, đưa tay vỗ vai Thạch Chí Kiên: "Hữu Tài, nhớ lời ta nói, mộng tưởng có lớn cũng không được chê lớn. Người theo đuổi mộng tưởng có bé cũng không được chê bé. Ngươi chỉ có căn nhà lớn trong mộng của mình, một ngày nào đó ngươi sẽ thực hiện được."
"Nói hay lắm." Thái Vạn Lâm bật cười. Mặc dù hắn biết Thạch Chí Kiên cố tình nói như vậy nhưng lời nói lại rất có lý, khiến cho ánh mắt của người ta phải sáng lên.
Thạch Chí Kiên chỉ cười, cũng không nói tiếp, cùng với Thái Vạn Lâm tiến vào phòng khách của biệt thự.
Trong phòng khách, người hầu Thái gia đồng loạt đứng thẳng hai bên, ánh mắt nóng bỏng lẫn hiếu kỳ nhìn Thạch Chí Kiên đi cùng với lão gia.
Thạch Chí Kiên trước mặt bao người không kiêu ngạo cũng không tự ti, ánh mắt khẽ đảo rồi gật đầu, vô cùng lịch sự.
"Cha, Thạch tiên sinh đến rồi sao?" Thái Phùng Xuân nhận được tin tức, lập tức từ bên ngoài chạy về, nhìn thấy Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cũng nhìn Thái Phùng Xuân, chỉ thấy đây là một nam nhân khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, cực kỳ đẹp trai, gương mặt đẹp như con gái. Hắn mặc trang phục đua ngựa, trong tay vẫn còn cầm roi ngựa, hình như vừa mới luyện tập cưỡi ngựa.
"Chúng ta làm quen một chút. Đây là con trai của ta, Thái Phùng Xuân." Thái Vạn Lâm giới thiệu.
Thạch Chí Kiên mỉm cười với Thái Phùng Xuân: "Chào ngươi, Thái thiếu gia."
Thái Phùng Xuân vẫn còn đang đánh giá Thạch Chí Kiên, sự hiếu kỳ và chờ đợi trong ánh mắt nhanh chóng biến mất.
Cũng không còn cách nào. Cha của hắn đã khiến cho hắn có cảm giác chờ mong quá lớn. Mặc dù hắn rất hiếu kỳ Thạch Chí Kiên là người như thế nào, rốt cuộc có phải loại thanh niên ba đầu sáu tay hay không?
Mặc dù hắn đang luyện tập cưỡi ngựa, nhận được tin tức, hắn nhanh chóng chạy về, ai ngờ nhìn thấy Thạch Chí Kiên lại thất vọng như vậy.
Đây không phải là một đứa con nít hay sao?
Nhìn tuổi còn không lớn hơn hắn?
Hẳn còn đang đi học?
Người như vậy sao lại là kỳ tài trong giới kinh doanh, kỳ mưu giảo quyệt được chứ?
Lần này cha đã quá phóng đại rồi.
Không, hẳn là nhìn lầm.