Chuong 920: Tam cao khi ngao
Chuong 920: Tam cao khi ngaoChuong 920: Tam cao khi ngao
Chuong 920: Tam cao khi ngao
"Xin chào, ta là Thái Phùng Xuân, rất hân hạnh được làm quen với ngươi." Thái Phùng Xuân đưa tay với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bắt tay với hắn.
Thái Phùng Xuân cố tình gia tăng khí lực ở tay.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, so đấu khí lực với hắn.
Hai người buông tay.
Cổ tay của Thạch Chí Kiên đau nhức.
Còn Thái Phùng Xuân thì đắc ý.
"Thạch tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
"Năm nay ta được hai mươi.'
"Nhỏ hơn ta hai tuổi."
"Ha ha, có chí không ở lớn tuổi."
"Nói hay lắm! Ngươi tốt nghiệp trường đại học nào? Harvard, Yale hay Cambridge?"
"Thật hổ thẹn, ta tốt nghiệp thư viện Hoàng Nhân ở Hồng Kông."
"Ồ, ngươi tốt nghiệp trong nước?"
"Phải."
Thái Phùng Xuân kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên. Trình độ thấp như vậy? Ánh mắt lập tức hiện ra sự khinh thường.
"Ta tốt nghiệp đại học Harvard."
"Lợi hại." Thạch Chí Kiên giơ ngón tay cái với hắn.
Thái Phùng Xuân lại không nhìn ra được ý 'lợi hại" từ ánh mắt của Thạch Chí Kiên.
Người này thật dối trá.
Thái Phùng Xuân biu môi, thái độ ngày càng khinh thường Thạch Chí Kiên hơn.
"Ta đi thay quần áo trước. Các ngươi trò chuyện đi." Thái Phùng Xuân nói xong, không thèm quan tâm đến Thạch Chí Kiên, cầm roi ngựa bước lên lầu. ...
"Thật ngại quá, Thạch tiên sinh. Đứa nhỏ này quá tranh cường háo thắng rồi."
Thái Vạn Lâm nhìn con trai bước lên lầu, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên.
"Hổ tử Thái gia quả nhiên không thể coi thường." Thạch Chí Kiên cười nói, không hề có ý tức giận.
Thái Vạn Lâm gật đầu. Chỉ dựa vào trình độ lôi kéo khắp nơi ở Hồng Kông, Thạch Chí Kiên chẳng phải là yêu nghiệt thì là cái gì? Đáng tiếc, đứa con quý báu kia của hắn lại không nghĩ đến. ...
Thái Vạn Lâm mời Thạch Chí Kiên ngồi xuống ghế salon, sau đó bảo người làm mang trà lên.
Thạch Chí Kiên nhân tiện bảo Lương Hữu Tài lấy tài liệu đã chuẩn bị xong từ trong cặp công văn ra.
Thạch Chí Kiên đích thân đưa bản kế hoạch cho Thái Vạn Lâm: "Ông chủ Thái, đây là bản kế hoạch cụ thể, mời ngươi xem qua."
Thái Vạn Lâm lấy kính lão đeo lên, nhận lấy bản kế hoạch Thạch Chí Kiên đưa tới. Ban đầu, biểu hiện của hắn vẫn bình thường. Dù sao hắn đã nghe kế hoạch của Thạch Chí Kiên, đã có tâm lý nắm chắc.
Nhưng chờ hắn đọc kỹ, hắn không khỏi biến sắc.
Bởi vì bản kế hoạch này so với những gì Thạch Chí Kiên nói hôm nay càng thêm cặn kẽ, ác độc hơn.
Gần như chiêu nào cũng dồn người ta vào tử địa.
Thái Vạn Lâm không khỏi sợ hãi thán phục. Anh em Chiêm thị, rốt cuộc các ngươi đã đắc tội với con quái vật nào thế...
"Thạch tiên sinh, có cần phải làm đến mức như vậy không?”
Xem xong bản kế hoạch, Thái Vạn Lâm tháo mắt kính xuống, đặt bản kế hoạch sang một bên, vừa cầm vải lau mắt kính vừa hỏi Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào Thái Vạn Lâm: "Nếu giữa ta và hắn chỉ là ân oán cá nhân, đương nhiên ta không cần phải làm đến mức như vậy. Nhưng bây giờ thì khác. Nếu ông chủ Thái đã muốn tham gia vào, như vậy ta phải làm một bản kế hoạch đến giọt nước không lọt. Với trình độ như vậy, phương thức tốt nhất là dồn vào tử địa, để anh em Chiêm thị vĩnh viễn không lật người nổi."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Chẳng lẽ ông chủ Thái không có ý định trảm thảo trừ căn, muốn nuôi hổ gây họa sao? Nếu ngươi có tính toán như vậy, vậy thì được, ta có thể điều chỉnh lại bản kế hoạch một chút, cho anh em Chiêm thị thêm cơ hội."
Thái Vạn Lâm không còn lời nào để nói.
Thạch Chí Kiên trực tiếp đẩy hết trách nhiệm lên người hắn, hắn còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ giúp anh em Chiêm thị cầu tình?
"Khi nào thì ngươi muốn bắt đầu?”
"Càng nhanh càng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng."
"Gấp như vậy sao?"
"Binh quý thần tốc."
"Ngươi muốn có được cái gì?"
"Thứ nhất, tập đoàn Chiêm thị sau khi được các ngươi thu mua, nước ngọt mì tôm của ta một lân nữa sẽ đưa ra thị trường tiêu thụ. Thứ hai, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú với công ty xuất bản Hoàng Quan. Nếu không ngại, ngươi có thể giao cho ta để kinh doanh. Thứ ba, số hàng đang bị hải quan giam giữ của ta, mong rằng ông chủ Thái giúp đỡ nói một tiếng cho ra." Thạch Chí Kiên chậm rãi nói.
Thái Vạn Lâm nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: "Chỉ có ba yêu cầu đó hay sao?"
"Sao? Ông chủ Thái cảm thấy yêu cầu của ta quá ít?"
Thái Vạn Lâm cười nói: "Nếu kế hoạch thất bại thì sao?"
Thạch Chí Kiên giang tay: "Các ngươi thiếu tiền anh em Chiêm thị, còn ta thì xám xịt chạy về Hồng Kông."
"Tính như vậy, tổn thất của chúng ta xác thực không nhiều." Thái Vạn Lâm một lần nữa đeo kính lên, cười nói.
"Đúng vậy, nguy hiểm nhỏ, lợi ích to. Kế hoạch này đáng để đánh cược." Giọng điệu của Thạch Chí Kiên tràn ngập sự kích động. Đúng lúc này, Thái Phùng Xuân từ trên lầu đi xuống. Thái Vạn Lâm vẫy tay với hắn: "Nào, đây là kế hoạch của Thạch tiên sinh, ngươi xem qua một chút đi."