Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 956 - Chương 956: Nơi Này Là Hồng Kông, Là Thiên Hạ Của Ta

Chương 956: Nơi này là Hồng Kông, là thiên hạ của ta Chương 956: Nơi này là Hồng Kông, là thiên hạ của taChương 956: Nơi này là Hồng Kông, là thiên hạ của ta

Chương 956: Nơi này là Hồng Kông, là thiên hạ của ta

Thạch Chí Kiên hơi ngây ra. Trong phong thư bổ sung một phần tư liệu, là thông tin về vị tân cảnh tỉ Charles. Xem ra, Selena thật sự rất tốt với Thạch Chí Kiên, đồng nghĩ suy nghĩ cũng rất chu toàn.

Thạch Chí Kiên bắt đầu đọc thông tin nhân sự kia.

Một trăm năm trước, sau khi Hồng Kông được nhượng lại cho Anh làm thuộc địa, để quản lý đất đai, chính quyền đã tuyển dụng hai mươi tám cảnh sát, hầu hết đều được điều động từ binh lính Anh và Ấn Độ.

Ngày 1 tháng 5 năm 1844. lực lượng cảnh sát chính thức được thành lập theo sắc lệnh số 5 của Luật Hồng Kông. Cơ sở ban đầu có 35 người, được gọi là cảnh sát, và người đứng đầu cảnh sát được gọi là cảnh sát trưởng.

Lúc đó, cảnh sát Anh có địa vị cao nhất, được đối xử tốt hơn và có súng; cao thứ hai là cảnh sát Ấn Độ, có súng. Thấp nhất là cảnh sát người Hoa, chỉ có gậy gỗ.

Tháng 3 năm 1845. cựu cảnh ti cảnh đội Luân Đôn Charles Merrill đến Hồng Kông để quản lý lực lượng an ninh thuộc địa và trở thành cảnh sát trưởng đầu tiên. Hắn mô phỏng theo hệ thống cảnh sát Ireland, thành lập một đội cảnh sát gồm 171 người, xây dựng các đồn cảnh sát ở khu vực trung tâm, sau đó đổi tên thành sở cảnh sát, nỗ lực tuyển dụng những sĩ quan cảnh sát có chất lượng tốt hơn, trở thành cảnh sát chính danh.

Có thể nói, Charles lúc đó có quyên lực rất lớn. Ngoài việc chịu trách nhiệm về an ninh công cộng, hắn còn chịu trách nhiệm về phòng cháy chữa cháy, đăng ký dân số và nhập cư, cấp giấy phép... quản chế Hồng Kông có thể nói là cực kỳ nghiêm ngặt.

Bây giờ, thành viên của gia tộc Charles một lần nữa được bổ nhiệm đến Hồng Kông. Bọn hắn nhất định phải khôi phục lại vinh quang của tổ tiên và nắm quyền lực lượng cảnh sát Hồng Kông một lần nữal

Thạch Chí Kiên đọc đến đây, ít nhiều cũng hiểu được một chút.

Việc đầu tiên Charles phải làm sau khi nhậm chức là bắt được con hổ lớn Lôi Lạc. Có như vậy, hắn mới có thể chân chính quản lý giới cảnh sát, ngăn chặn đám kiêu hùng trong giới cảnh sát.

Thạch Chí Kiên đọc đến tờ cuối cùng nhất của lá thư, Selena viết bằng giọng điệu nũng nịt: 'Mặc dù chúng ta chỉ gặp thoáng qua nhau, nhưng sự thông minh, dũng cảm, đẹp trai và dịu dàng của ngươi đã khiến ta mê muội."

"Kiên thân mến, không bao lâu nữa ta sẽ đến Luân Đôn. Ta hy vọng có cơ hội gặp lại ngươi, hy vọng một ngày nào đó ngươi sẽ đến Luân Đôn nước Anh để gặp ta."

"Yêu ngươi, Selena. Hôn ngươi, bảo bối thân yêu. Một câu cuối cùng, ta rất thích câu nói của ngươi, mẹ kiếp!"

Thạch Chí Kiên gấp lá thư lại, một lần nữa nhét vào trong bì thư, trong đầu nhanh chóng chuyển động suy nghĩ.

Lôi Lạc quay đầu lại, miệng ngậm điếu xì gà hỏi Thạch Chí Kiên: "Nữ nhân người nước ngoài kia nói cái gì thế? Có phải là tình cảm yêu đương gì đó không? Nhìn bì thư rất dày."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Ngươi muốn biết?"

"Ngươi nói thì ta nghe, ngươi không nói ta cũng không ép ngươi." Lôi Lạc nói đùa: "Ta cũng không phải loại bà tám, thích sưu tâm mấy câu chuyện bát quái." Thạch Chí Kiên nhìn Lôi Lạc: "Nàng nói cảnh ti Charles mới đến rất khó chịu với ngươi."

Lôi Lạc ngẩn ra một chút rồi bật cười: "Ta còn tưởng rằng là chuyện gì. Hắn khó chịu ta, ta còn khó chịu hắn hơn. Cứ đến đi, ta sẽ mời hắn ăn tiệc, dùng phương thức của người Hồng Kông chúng ta chiêu đãi hắn."

Ánh mắt Lôi Lạc lộ ra sự âm tàn.

Thạch Chí Kiên không lên tiếng, chỉ Trần Tế Cửu đằng trước: "Ngươi dừng lại ở phía trước đi, ta muốn xuống xe."

"Sao vậy? Ngươi không đến quán trà Lục Vũ uống trà sao?" Lôi Lạc kinh ngạc nói: "Ta đã đặt xong vị trí rất khó đặt ở quán trà đó rồi."

Chiếc xe dừng lại, Thạch Chí Kiên mở cửa xe bước xuống, nói với Lôi Lạc: "Lạc ca, ta cảm thấy bây giờ không phải là lúc uống trà. Có thời gian chúng ta sẽ gặp mặt." Nói xong, hắn còn vẫy tay với Lôi Lạc.

Trân Tế Cửu nhìn Lôi Lạc, ánh mắt hỏi thăm.

Lôi Lạc ngậm điếu xì gà, ra lệnh: "Lái xe đi."

Chiếc ô tô chậm rãi chuyển động. Lôi Lạc nói với Trần Tế Cửu: "Ngươi nói những lời này của A Kiên là có ý gì?"

Trần Tế Cửu trả lời: 'Hắn muốn Lạc ca ngươi chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị sẵn sàng? Ta cần chuẩn bị sao? Cần sao?" Giọng điệu của Lôi Lạc càng lúc càng lớn, vô cùng kiêu ngạo.

"Mặc kệ là tên Charles hay là cha mẹ của hắn, Lôi Lạc ta cũng không sợ. Nơi này là Hồng Kông, là thiên hạ của ta."

Lôi Lạc ngồi lâu ở cái ghế tổng thanh tra đã dưỡng thành một loại hơi thở ngang tàng, hống hách, không để ai vào mắt.

Trần Tế Cửu im lặng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Lôi Lạc tay kẹp điếu xì gà, dùng ngón tay cái khinh thường xoa môi, thái độ phách lối. ...

Sau khi Thạch Chí Kiên xuống xe, hắn gọi một chiếc taxi chở hắn và Lương Hữu Tài một đường phi nước đại, trước chở Lương Hữu Tài ve văn phòng luật sư Hồ Tuấn Tài.
Bình Luận (0)
Comment