"Chương 822: Tịch thu vũ khí"
Chương 822: Tịch thu vũ khí
"Thành phố Giang đã có dấu hiệu loạn từ hai năm trước, nửa năm trước chính ủy Khúc mới từ thủ đô điều tới đây, mà bên phía thủ đô, kỷ luật nơi bộ đội của ông ấy rất nghiêm minh, chưa từng có bất kỳ sai lầm nào. Cho nên hiềm nghi của chính ủy Khúc cũng cơ bản được loại bỏ."
Xích Dương càng nói, sắc mặt của Bành Diệu Hoa càng khó nhìn.
"Cho nên ý của cậu là, tôi có thể là gián điệp? Ha ha.." Bành Diệu Hoa quả thực sắp bị làm tức chết, trực tiếp quát lạnh lên tiếng.
"Có phải là gián điệp hay không, chuyện này chúng ta trở về rồi nói. Nhưng bây giờ chuyện chúng ta phải đối mặt là chạy trốn. Cho nên đầu tiên, tôi phải xin lỗi mọi người. Vì sự an toàn của tính mạng mọi người, mời các người chủ động giao khẩu súng trên người ra."
Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa là hai người có hành động đầu tiên, rất nhanh liền lấy khẩu súng từ trong túi ra, họng súng hướng xuống dưới, giao cho Xích Dương.
Xích Dương cắm hai chiếc súng vào bên hông mình, rồi mới lên tiếng: "Mời hai vị giơ hai tay lên cao, để tôi lại kiểm tra lần nữa."
Lãnh Tấn Bằng cùng Khúc Minh Nghĩa nhao nhao giơ tay lên, để Xích Dương kiểm tra.
Sau khi xác định trên người bọn họ cùng trong túi không có bất kỳ đồ vật khả nghi gì, Xích Dương mới lên tiếng: "Có thể."
Dứt lời, nhìn về phía La Thượng Nghĩa: "Phó tư lệnh La, xin giao khẩu súng cho tôi."
"Được." La Thượng Nghĩa vô cùng phối hợp đưa khẩu súng cho Xích Dương.
"Tôi cũng biết chuyện hôm nay tôi khó thoát tội, nhưng mà mong tư lệnh cùng chính ủy tin tưởng tôi, nếu như tôi thật là gián điệp, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu tôi thật muốn ám sát tư lệnh, tôi sẽ chọn thời gian khác, lặng lẽ tìm người giết ông ấy, mà sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy. Dù sao chúng ta đều biết thực lực của đội trưởng Xích, giở trò trước mặt đội trưởng Xích, không thể nghi ngờ là múa đao trước mặt Quan Vũ. Tôi còn không ngu xuẩn đến mức này."
La Thượng Nghĩa giao khẩu súng cho Xích Dương, Xích Dương vừa mới nắm chặt súng, ông ta liền bắt đầu nói chuyện. Chẳng qua cũng may súng đã giao ra, hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện sai lầm gì.
Bành Diệu Hoa cười lạnh: "Cho nên ý của ông là, chuyện này là tôi làm để vu oan giá họa cho ông?"
Dứt lời, Bành Diệu Hoa liền dùng tay sờ súng.
"Tốt tốt tốt, hiện tại tôi liền chứng minh cho ông xem!"
Nhưng mà vừa mới dứt lời, Xích Dương đã dùng súng của La Thượng Nghĩa chỉ vào đầu Bành Diệu Hoa.
Sắc mặt Bành Diệu Hoa tối sầm: "Xích Dương, cậu đây là ý gì?"
Xích Dương lại là vô cùng bình tĩnh.
"Không có ý gì, chẳng qua hiện tại tôi đang kiểm tra phó tư lệnh La, mong phó tư lệnh Bành đừng lộn xộn, càng không được đụng vào súng của bản thân."
Bành Diệu Hoa bị lời nói của Xích Dương làm cho nghẹn lại, chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong lòng.
La Thượng Nghĩa thấy thế, cười lạnh một tiếng.
Sau khi lục soát La Thượng Nghĩa, xác định đã đoạt lại tất cả đồ vật khả nghi trên người ông ta, ngay cả thẻ ngân hàng đều giao cho Lãnh Tấn Bằng bảo tồn giúp, lúc này Xích Dương mới nhìn về phía Bành Diệu Hoa.
"Phó tư lệnh Bành, tới phiên ông."
Hai tay Bành Diệu Hoa giơ lên cao, để chứng minh trong sạch của mình nói: "Xích Dương, tôi sẽ không đưa tay lấy súng lục của mình, vì an toàn, cậu lấy xuống giúp tôi đi."
"Được." Xích Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy khẩu súng của Bành Diệu Hoa ra.
Lục soát người Bành Diệu Hoa xong, lúc này Xích Dương mới gật đầu: "Được rồi, hiện tại đã kiểm tra xong.
Bởi vì mấy lần vừa rồi mục tiêu của đối phương đều là tư lệnh, cho nên mời tư lệnh một người rời đi. Sau đó mời chính ủy Khúc cùng phó tư lệnh Bành rời đi, tôi cùng phó tư lệnh La đi cuối cùng."
Bành Diệu Hoa cười nói: "Xích Dương, kỳ thật cậu cũng hoài nghi La Thượng Nghĩa nhất đúng không? Kỳ thật tôi cũng hoài nghi La Thượng Nghĩa."