Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 824 - "Chương 825: Uy Hiếp"

"Chương 825: Uy hiếp"
"Chương 825: Uy hiếp"
Chương 825: Uy hiếp

"Cậu cho rằng tôi muốn đối đầu với cậu sao? Tôi cũng không phải kẻ điên, dưới tình huống biết rõ cậu là thủ trưởng bộ đội đặc chủng còn muốn liều mạng với cậu. Thế nhưng mà làm sao bây giờ? Nếu như tôi không giết cậu, người nhà của tôi sẽ phải chết. Cho nên, tôi nhất định phải giết cậu!"

"Người ở phía trên ông là ai?"

La Thượng Nghĩa ngậm miệng không nói.

"Được rồi, vậy tôi đổi một vấn đề. Ông cảm thấy ông đủ năng để giết tôi sao?"

Sau khi Xích Dương hỏi ra vấn đề này, La Thượng Nghĩa lại cười lên ha hả.

"Tôi cảm thấy, nếu như nhiều năm sau còn có người nhắc tới tôi, đó nhất định là cảm thán một thiếu tướng quân đội nho nhỏ như tôi, vậy mà giết Xích Dương, cháu trai Xích Nguyên Thịnh, thủ trưởng bộ đội đặc chủng nước Z đi?"

Đối mặt La Thượng Nghĩa, Xích Dương vẫn là một khuôn mặt nghiêm túc, không nhìn ra bất kỳ biến hóa tâm tình gì.

"Xích Dương, tôi biết cậu có dị năng, sức lực của cậu vô cùng lớn, thậm chí có thể dưới tình huống không cầm đồ vật, dùng dị năng cũng có thể cầm lấy đồ vật, cho nên lúc ở thành phố B nước L, đối mặt nhiều lực lượng vũ trang cùng sát thủ như vậy, cậu chẳng những có thể bảo toàn bản thân, còn có thể bảo toàn cấp dưới của cậu. Cậu, là chiến thần danh xứng với thực."

Bành Diệu Hoa: "!" Dị năng?

Tại sao cảm giác đang êm đẹp, đột nhiên giống như là đi tới một cái thế giới huyền huyễn?

"Nếu ông biết tôi có dị năng, vậy cũng nên rõ ràng, vũ lực của ông cùng tôi căn bản là không cùng một cấp bậc, tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay."

La Thượng Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi mới giao khẩu súng cho cậu. Bởi vì tôi biết, bằng thực lực bản thân tôi là không thể giết cậu được."

Xích Dương gật đầu: "Cho nên ông còn có chiêu thức khác, hơn nữa còn là chiêu thức tuyệt đối có thể giết được tôi."

La Thượng Nghĩa cười nói: "Đúng vậy. Kỳ thật tôi căn bản không muốn liều mạng với cậu, cho nên ngay khi cậu tiếp nhận súng của tôi, tôi đã bôi một loại thuốc có thể nói là vô cùng trí mạng đối với cậu lên khẩu súng của tôi. Chỉ cần cậu sờ vào súng của tôi, dị năng của cậu sẽ tạm thời biến mất."

Lời nói của La Thượng Nghĩa cũng không dọa đến Xích Dương, anh chỉ là vẻ mặt nghiêm túc, nói ra một sự thật khiến người muốn phun máu: "Cho dù tôi tạm thời mất đi dị năng, nhưng mà đánh 20 người như ông vẫn là không có vấn đề."

La Thượng Nghĩa: "..."

"Ha ha, cho nên tôi căn bản là không muốn đánh với cậu. Nơi này là tầng 57, Xích Dương, cậu nói, nếu như cái cầu này đột nhiên phát sinh nổ mạnh, mà cậu rơi từ tầng 57 xuống, tỉ lệ còn sống là bao nhiêu?"

"La Thượng Nghĩa, ông đã phạm vào rất nhiều sai lầm, tôi có thể cho ông một cơ hội để hối cải làm người mới. Nhưng nếu như ông muốn giết Xích Dương, tôi dám cam đoan, không chỉ là ông, người nhà của ông cũng nhất định sẽ gặp nạn."

"Tại sao tư lệnh cũng học một bộ uy hiếp này? Cho dù hiện tại tôi cùng tư lệnh ngài là ở phía đối địch, nhưng mà làm quân nhân, không tai họa vô tội, chẳng lẽ không phải là bổn phận mà chúng ta nên tuân thủ sao?

Tư lệnh biết không? Cuộc đời tôi ghét nhất là ai dùng tính mạng người nhà tôi tới uy hiếp tôi. Các người không bảo vệ được người nhà của tôi, để bọn họ rơi vào tay kẻ xấu, tôi vì cứu con gái tôi ra, cũng chỉ có thể làm việc giúp bọn họ. Là chính các người không bảo vệ tốt chúng tốt, cho nên tư lệnh cũng không thể trách tôi vô tình. Nếu như ngay cả gia đình nhỏ của tôi tôi cũng không bảo vệ được, còn nói gì đến bảo vệ mọi người? Bảo vệ tổ quốc?"

Lời nói của La Thượng Nghĩa làm Lãnh Tấn Bằng cùng Xích Dương đều nao nao.

Xích Dương hỏi: "Nếu người nhà ông nhận lấy uy hiếp, vì sao ông không báo cáo tổ chức?"

"Báo cáo?"
Bình Luận (0)
Comment