Ra khỏi phòng bao, Chu Tĩnh đi được vài bước thì khoác áo khoác lên người, đang định đứng trước bức tường kính để quàng khăn thì cánh cửa một phòng bên cạnh bỗng mở ra, một người đàn ông bước ra.
Người đó vừa ra khỏi cửa liền đâm sầm vào người Chu Tĩnh, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Chu Tĩnh đang quàng khăn suýt chút nữa bị va ngã. Cô đứng vững lại, còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã lên tiếng trước, cao giọng mắng:
“Không có mắt à!”
Chu Tĩnh vốn dĩ đang bực mình vì chuyện bị Tào Phi giở trò, giờ lại không muốn đôi co với kẻ say rượu, liền định bước đi. Nhưng khi nghe thấy giọng nói ấy, động tác của cô khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo bông mỏng, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt đỏ bừng, hiển nhiên là đã uống không ít. Hắn lảo đảo trừng mắt nhìn Chu Tĩnh.
Chu Tĩnh khẽ gọi:
“...Từ...”
Từ Giang Hải.
Cô không ngờ lại có thể gặp Từ Giang Hải ở nơi này.
Từ sau khi tỉnh lại ở trường Dục Đức, cô chưa từng nghĩ đến chuyện về nhà một lần nào. Ngày đó, khi còn ngồi ở nhà mình, nhìn thấy thái độ của người thân sau khi cô chết, đủ khiến người ta lạnh lòng thấu xương. Cô không còn chút lưu luyến nào với ngôi nhà đó, vì vậy mới lập tức yêu cầu được đầu thai qua điện thoại.
Còn Từ Giang Hải, lại càng là chuyện cũ đã xa xôi.
Chu Tĩnh nhớ lại lần cuối cùng gặp Từ Giang Hải là khi cô đang mang thai, bám theo hắn đến khách sạn. Cô báo cảnh sát, nói rằng có người ***. Cô đã đánh Từ Giang Hải một trận tơi bời, còn tát cô nữ sinh kia mấy cái.
Cha mẹ nhà họ Từ thì đạo mạo khuyên cô hòa giải, cảnh sát cũng khuyên nhủ, nhưng Chu Tĩnh cứng rắn không đồng ý. Chuyện đó sau cùng còn ầm ĩ đến cả đơn vị công tác của Từ Giang Hải, ảnh hưởng rất xấu, nghe nói sau đó hắn phải từ chức.
Trong lòng Chu Tĩnh, Từ Giang Hải vốn là người thật thà chất phác, ôn hòa, biết quan tâm. Thế nên khi biết hắn ngoại tình, cô mới không thể chịu đựng nổi. Mà lúc Từ Giang Hải ra sức che chở cho nữ sinh kia, bộc lộ cái gọi là "khí chất nam nhi" chưa từng có trước đó, lại càng khiến Chu Tĩnh thấy vừa nực cười vừa đáng ghê tởm.
Sau đó, Chu Tĩnh dọn nhà, ly thân. Dù mẹ cô nói thế nào cũng không lay chuyển được. Nhà họ Từ thì sống chết không chịu ly hôn. Cô lúc đó mang thai, không tiện tức giận, vốn định sinh con xong sẽ tính sổ. Nhưng vì khó sinh mà chết. Từ bệnh viện cho đến nhà họ Chu, nhà họ Từ, không ai đến, kể cả Từ Giang Hải.
Nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô giờ đây, say xỉn, dáng vẻ tiều tụy, lại chẳng giống chút nào với Từ Giang Hải thật thà trong trí nhớ cô, cũng không giống với gã Từ Giang Hải từng gào thét bảo vệ tiểu tam.
Chu Tĩnh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Từ Giang Hải lại đứng loạng choạng tại chỗ, bỗng nhiên vươn tay ra, định chạm vào cằm cô.
Chu Tĩnh lập tức giơ tay gạt tay hắn ra, gần như bật cười lạnh. Từ Giang Hải này chẳng lẽ tưởng cô là nữ sinh viên kia? Trẻ trung xinh xắn là định động tay động chân? Trước kia sao cô không nhận ra Từ Giang Hải lại là hạng người như thế?
Bỗng có tiếng phụ nữ the thé vang lên từ cuối hành lang:
“Từ Giang Hải!”
Chu Tĩnh quay đầu lại, thấy một người phụ nữ từ cuối hành lang nhanh chóng bước đến. Khi đến gần mới thấy rõ, tóc dài buộc tạm bợ sau gáy, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt sắc lẻm, mặc áo khoác phao rộng thùng thình, trông có phần luộm thuộm.
Chu Tĩnh nhận ra người này — Nhan Kiều, nữ sinh mà Từ Giang Hải từng dốc sức bảo vệ năm đó.
Nhan Kiều giờ chẳng còn chút bóng dáng của cô gái trẻ bướng bỉnh năm nào. Dáng người cô ta đã phát tướng, làn da cũng chẳng còn mịn màng, đến cả vẻ tươi tắn trên khuôn mặt cũng biến mất không còn, như viên ngọc bị mài mòn đến mức chỉ còn là viên sỏi vô giá trị.
Điều khiến Chu Tĩnh kinh ngạc nhất, là bụng cô ta đã nhô lên rõ rệt — hiển nhiên đang mang thai.
Mới chỉ nửa năm kể từ sau khi cô chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ Giang Hải chẳng còn giống với người trong ký ức, mà Nhan Kiều cũng đã trở thành bộ dạng như thế này.
Nhan Kiều tiến đến trước mặt Từ Giang Hải, lớn tiếng mắng:
“Lại đi nhậu nhẹt lêu lổng!”
Từ Giang Hải vung tay tỏ ý chán nản, rõ ràng đầu óc không tỉnh táo. Nhan Kiều liếc thấy Chu Tĩnh ở một bên, thoáng sửng sốt, sau đó lập tức dựng ngược chân mày, gắt lên:
“Cô là ai? Cô có quan hệ gì với anh Từ?”
Chu Tĩnh vẫn chưa hoàn hồn.
Thời gian như đảo ngược về cái ngày trong khách sạn ấy, nhưng các vai diễn lại bị tráo đổi. Giờ cô là một nữ sinh trung học trẻ trung, còn Nhan Kiều lại trở thành người đàn bà ghen tuông hung dữ. Thật quá nực cười, buồn cười đến cực điểm.
Thấy cô không nói gì, Nhan Kiều liền tiến lên một bước, không nói hai lời đã đẩy Chu Tĩnh một cái. Cô nữ sinh yếu đuối năm nào chỉ biết trốn sau lưng Từ Giang Hải khóc lóc, giờ lại thành ra người đàn bà lồng lộn ra tay.
Một đôi tay bất chợt giữ lấy vai Chu Tĩnh, có người quát:
“Dừng tay!”
Chu Tĩnh ngoảnh lại, thấy Hạ Huân không biết đã đến từ lúc nào. Có lẽ cậu vừa sửa lại áo xong, còn chưa kịp về lại phòng, nên chưa khoác áo khoác. Cậu kéo Chu Tĩnh ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Nhan Kiều và Từ Giang Hải.
Nhan Kiều hỏi:
“Cậu là ai?”
Chu Tĩnh nói:
“Chồng cô đụng vào tôi còn đổ lỗi ngược, nhà cô giờ không biết xấu hổ là gì à?”
“Cô!” Nhan Kiều tức giận định ra tay lần nữa, nhưng khi thấy Hạ Huân thì chững lại.
Hạ Huân nhìn chẳng giống kiểu người dễ chọc vào. Trên người cậu không còn vẻ non nớt của thiếu niên mà toát ra khí chất lạnh lùng của người trưởng thành.
Nhan Kiều kéo Từ Giang Hải nói:
“Xui xẻo quá, về nhà!”
Từ Giang Hải bị cô ta nắm cổ áo, gần như bị kéo đi lôi đi ra khỏi hành lang. Chu Tĩnh nhìn theo bóng lưng họ rời đi, có một cảm giác không thực trỗi dậy trong lòng.
Tiếng Hạ Huân kéo cô về thực tại:
“Hắn có động tay không?”
“Không.” Chu Tĩnh lấy lại tinh thần, cảm thấy trong lòng rối bời. Cô không biết phải miêu tả cảm giác lúc này thế nào — những người từng nghĩ là sẽ không còn liên quan gì nữa, cuối cùng lại một lần nữa dây dưa tới. Có những mối nghiệt duyên, không muốn cũng sẽ tự động xuất hiện. Cô nói:
“Tớ về trước đây.”
Hạ Huân kéo tay cô:
“Đợi tớ một lát.”
“Không cần đâu.” Chu Tĩnh nói: “Cậu quay lại chơi với mọi người đi.”
Cô một mình xuống lầu, ra khỏi cửa. Tuyết ngoài trời vẫn chưa ngừng rơi, có xu hướng rơi ngày càng lớn.
Chu Tĩnh nhét tay vào túi, trời đang Tết, các cửa hàng lớn nhỏ bên ngoài sớm đã đóng cửa. Chỉ còn vài tiệm tiện lợi sáng đèn. Cô đi men theo tường, bước chậm chậm, lòng không còn ở hiện tại.
Cố tình né tránh thì cũng không phải cách. Dù là ký ức đau buồn đến mấy, cũng sẽ có lúc bất ngờ xuất hiện, nhắc nhở cô nhớ lại. Sống trong cơ thể của “Chu Tĩnh” mười tám tuổi, nhìn thì tưởng cô sống nhẹ nhàng, thực ra luôn tất bật đối phó, thỉnh thoảng có vài chuyện vui, khiến cô gần như đã quên mất — tưởng rằng mình thực sự là một nữ sinh vô ưu vô lo.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bịt tai trộm chuông, cho dù hiện tại cô có sống thoải mái đến đâu, cũng không thể che giấu được sự thất bại trong kiếp trước.
Cô không ngờ Từ Giang Hải lại trở nên như bây giờ. Bao nhiêu oán khí dồn nén trước kia, đến khi nhìn thấy hai người kia, lại chỉ còn sự câm lặng.
Người chết như đèn tắt, chuyện cũ như mây khói. Nhan Kiều giờ đã trở thành “người kế nhiệm” của cô, Từ Giang Hải vẫn tiếp tục sống, Nhan Kiều sẽ sinh cho hắn một đứa con trai khác. Sự ra đi của cô chẳng mang lại chút thay đổi nào cả, thậm chí trong lòng Từ Giang Hải cũng sẽ không nảy sinh lấy một tia áy náy. Dù bây giờ họ sống tốt hay sống tệ, thì với cô mà nói, cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
Thế nhưng trong lòng cô, vào giây phút này, lại dâng lên một nỗi bi ai khó nói thành lời.
Tuyết đã phủ đầy mặt đất, giẫm chân lên phát ra tiếng “lạo xạo” nhẹ nhàng. Chu Tĩnh bất chợt giẫm phải gì đó, suýt chút nữa thì trượt ngã, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Chiếc bốt của cô đá bật ra một hòn đá nhọn giấu dưới tuyết — nhìn thì tưởng là mặt đất bằng phẳng, nhưng giẫm lên là sẽ trượt ngã.
Cô "hừ" một tiếng đau đớn — trật chân rồi.
Ngay lúc đó, có người bất ngờ nắm lấy cánh tay cô. Chu Tĩnh quay đầu lại, thấy Hạ Huân đang cau mày nhìn cô. Cậu chắc là đã chạy từ KTV đuổi theo tới, trên tóc còn vương mấy bông tuyết nhỏ. Cậu nói:
“Không phải bảo cậu đợi tớ sao?”
“Có phải tớ đồng ý đâu.” Chu Tĩnh lẩm bẩm.
“Để tớ đưa cậu về.” Hạ Huân nói.
Chu Tĩnh im lặng gật đầu. Nhưng vừa đi được một bước, cổ chân đau điếng khiến cô loạng choạng ngã nghiêng.
Hạ Huân để ý thấy dáng đi của cô có gì đó sai sai, liền dừng lại hỏi:
“Cậu làm sao vậy?”
“Bị trẹo chân rồi.” Chu Tĩnh cúi đầu, cứ thế tự mình lê bước. Hạ Huân rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn. Cậu chân dài tay dài, đi mấy bước là đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô, định nổi nóng, nhưng rồi đột nhiên khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác. Ngay cả giọng nói đang đầy tức giận cũng trở nên lắp bắp:
“Này… cậu…”
Giọng cậu bỗng nhỏ đi:
“Cậu… khóc à?”
Dưới ánh đèn đường lờ mờ hai bên, có vài người đi đường lướt qua. Nước mắt Chu Tĩnh chảy đầy mặt. Bao lâu nay Hạ Huân chỉ từng thấy cô giận, thấy cô nổi nóng, hoặc cười cười nói nói — đây là lần *****ên cậu thấy cô rơi nước mắt.
Chu Tĩnh không phát ra âm thanh nào, khóc rất xấu xí, nhưng lại khiến Hạ Huân đột nhiên nảy sinh một cảm giác rất rõ ràng — cô thực sự rất buồn.
Cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi:
“Lúc nãy hai người kia… có làm gì cậu không?”
Chu Tĩnh ngẩn người — Hạ Huân đang nghĩ đi đâu vậy? Cô đáp:
“Không có.”
“Vậy sao cậu khóc?” Cậu hỏi.
Chu Tĩnh không muốn trả lời. Chẳng lẽ cô phải nói: Tôi vừa gặp lại chồng cũ và tiểu tam từ kiếp trước, tâm trạng tồi tệ, không vui nên tự dưng rơi nước mắt?
Thấy cô không nói, sắc mặt Hạ Huân càng bực bội. Cậu nghiêm giọng quát:
“Nói!”
Cậu vừa quát, Chu Tĩnh liền sững người, cũng nổi giận đáp to:
“Tớ bị trẹo chân! Đau!”
Âm thanh hơi lớn, mấy người đi đường xung quanh đều ngoái đầu nhìn.
Chu Tĩnh: “…”
Cô chỉ muốn được yên tĩnh mà buồn bã một lúc, tại sao Hạ Huân vừa tới là lại thành trò cười cho thiên hạ thế này! Trong lòng rối loạn không biết phải đối diện thế nào, như có thứ gì thôi thúc, cô bất ngờ nắm lấy cổ áo Hạ Huân, úp mặt vào đó như một con rùa rụt đầu, giấu mình đi.
Không thấy, không thấy, không thấy gì cả là được rồi.
Nếu không có nơi nào để trốn tránh, vậy thì cứ tùy tiện tìm một chỗ nào đó, không thấy thế giới bên ngoài, tạm thời trốn một lát cũng được.
Khuôn mặt vùi trong chiếc áo len ấm áp, đầu mũi là hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc từ người thiếu niên — dễ chịu, khiến người ta an lòng. Giữa đêm đông lạnh giá, nơi đây như một vùng ấm áp sẽ không bao giờ tắt. Được ôm ấp trong vòng tay như thế, được chở che như thế, dù chỉ một khoảnh khắc, cũng đủ rồi.
Thân thể Hạ Huân cứng đờ. Một lúc sau, cậu từ từ giơ tay lên, do dự trong chốc lát rồi vỗ nhẹ vào vai Chu Tĩnh.
Rất nhẹ nhàng. Giống như đang dỗ dành.