Giữa phố xá mùa đông giá rét, người qua kẻ lại đều vô thức liếc nhìn cặp nam nữ học sinh ấy — cậu con trai cao lớn tuấn tú, cô gái nhào vào lòng cậu, y như một cảnh trong phim thanh xuân vườn trường.
Ánh mắt tò mò của người đi đường khiến Hạ Huân cảm thấy không được tự nhiên, cậu vừa gò bó vỗ vỗ vai Chu Tĩnh, vừa bực bội nói:
“Bị trẹo chân thôi, đâu đến mức khóc vậy?”
Chu Tĩnh nắm chặt lấy vạt áo khoác của cậu, mặt vùi vào *****, bị lớp áo len che khuất nên không nhìn rõ vẻ mặt cô, nhưng Hạ Huân lại có cảm giác vô cớ — cô hẳn đang khóc.
Lúc này, không rõ là vì thương hại hay bất lực, cậu dùng giọng nhẹ nhàng nhất trong đời nói:
“…Tớ đồng ý giúp cậu ôn thi tổng hợp, đừng khóc nữa.”
Chu Tĩnh: “…”
Cô không ngẩng đầu lên, hỏi:
“Thật chứ?”
Hạ Huân: “Thật.”
“Trẹo chân rồi, cậu cõng tớ đi.” Cô thuận miệng nói.
Hạ Huân trán giật gân: “Chu Tĩnh, cậu đừng được voi đòi tiên
Chu Tĩnh: “Thấy chưa! Cậu chẳng thật lòng gì cả!”
Hạ Huân: “Lên đi, nhanh!”
Chu Tĩnh: “Biết ngay mà, cậu là người tốt.”
Hạ Huân hít một hơi thật sâu.
Chu Tĩnh nằm trên lưng Hạ Huân, tấm lưng thiếu niên rộng rãi và ấm áp, như thể có thể gánh vác cả thế giới. Cô cảm nhận được dáng vẻ nhẫn nhịn của cậu, trong lòng dần bình tĩnh lại, bỗng muốn bật cười.
Ban đầu chỉ đùa cợt cho vui, không ngờ Hạ Huân lại thật sự làm. Cô hiếm khi có được cơ hội này, dĩ nhiên không khách khí mà tận hưởng. Chu Tĩnh nghĩ, được một tiểu thịt tươi như này cõng, kiếp này trùng sinh cũng không uổng. Nghĩ nhiều làm gì, được nuông chiều vẫn hơn là hiểu chuyện mà bị sét đánh. Cứ làm một nữ sinh mười tám tuổi đi, chẳng phải rất tốt sao?
Đối với cậu thiếu niên dễ nổi nóng nhưng bản tính tốt, Chu Tĩnh rất biết ơn. Cô ôm lấy cổ Hạ Huân, nói:
“Sau này nếu con trai tớ mà được như cậu, ấm áp thế này thì tốt biết mấy.”
Hạ Huân: “Câm miệng.”
“Cậu đồng ý giúp tớ ôn bài rồi đấy nhé.” Chu Tĩnh nhấn mạnh.
Hạ Huân ừ một tiếng.
“Tuyệt quá!” Chu Tĩnh đấm vai cậu một cái.
Hạ Huân tức tối: “Cậu bị bệnh à!”
“Xin lỗi xin lỗi.” Chu Tĩnh vội vàng xoa vai cho cậu.
Hạ Huân không nói nữa. Chu Tĩnh nghĩ, chẳng trách có nhiều cô gái thích khóc trước mặt con trai, chiêu này quả thật hữu hiệu. Cứng đầu như Hạ Huân mà cũng trúng chiêu. Biết sớm thì cô đã khóc từ đầu, khỏi cần bày lắm trò.
“Hạ Huân.”
“Hả?”
“Cậu nặng đến một trăm hai mươi cân hả?”
“…Không có!”
Tuyết lớn rơi lả tả, người đi đường vội vã về nhà. Tư thế của đôi thiếu niên ấy thu hút bao ánh mắt. Nhưng có lẽ, hai người cùng xấu hổ thì sẽ dễ chịu hơn một người xấu hổ một mình. Chu Tĩnh hỏi:
“Khăn quàng cổ của cậu đâu?”
“Quên mang.” Hạ Huân đáp. Vội ra ngoài, cậu chỉ khoác áo mà quên khăn.
Chu Tĩnh nghĩ nghĩ, liền tháo một vòng khăn của mình, quàng sang cổ cậu luôn. Nhìn từ xa, cứ như hai người cùng quấn một chiếc khăn.
Hạ Huân khựng chân một nhịp, rồi nhanh chóng đi tiếp, vẻ mặt bình tĩnh, không thấy rõ cảm xúc.
Ở đầu hẻm, Viên Khang Kỳ đứng nhìn bóng lưng Hạ Huân và Chu Tĩnh. Không nghe rõ họ nói gì, nhưng tư thế thì thân mật quá mức.
Nụ cười thường trực trên gương mặt Viên Khang Kỳ bỗng trở nên ngẩn ngơ. Cậu cúi đầu, siết chặt chiếc khăn trong tay. Đó là khăn của Hạ Huân. Cậu chạy theo định mang đến cho Hạ Huân, ai ngờ lại bắt gặp cảnh này.
Cậu nhìn một lúc, đến khi hai người kia biến mất sau góc phố, mới chậm rãi quay người.
Vừa quay lại, cậu lập tức khựng lại — đứng cách đó không xa, là Lâm Cao.
Không rõ anh ta đã đứng đó bao lâu, nhưng nhìn sắc mặt thì hẳn cũng thấy tất cả.
Khuôn mặt Lâm Cao cực kỳ khó coi. Hôm nay trong phòng KTV, lúc chơi trò chơi, thái độ của Chu Tĩnh đã rất rõ ràng — hoàn toàn muốn cắt đứt quan hệ, không dây dưa gì nữa. Cái kiểu cố ý vạch rõ ranh giới ấy, mà so với vẻ thân mật bây giờ với Hạ Huân, thật là đối lập tàn nhẫn.
Viên Khang Kỳ khẽ cười, lướt qua người Lâm Cao.
Đi thật xa rồi cậu mới ngoái đầu nhìn lại — Lâm Cao vẫn đứng nguyên tại chỗ, bóng lưng dưới ánh đèn kéo dài, lạnh lẽo cứng đờ như tượng đá.
…
Dĩ nhiên, Chu Tĩnh không để Hạ Huân cõng mình về tận nhà. Như thế thì mặt dày quá rồi. Chỉ đi một đoạn ngắn, cô liền bảo cậu thả xuống, rồi vịn tường bước đi. Hạ Huân thấy cô đi không vững, đành vươn cánh tay ra để cô dựa vào, làm cái nạng sống.
Nhà hai người cũng không xa nhau lắm, Hạ Huân đưa Chu Tĩnh đến cổng khu nhà. Cô nói:
“Được rồi, cảm ơn cậu đưa tớ về. Hôm nào mời cậu ăn cơm nhé.”
Hạ Huân nhìn cô, hỏi một câu không liên quan:
“Hồi nãy sao khóc?”
“Đã bảo là trẹo chân đau quá nên khóc rồi mà.” Chu Tĩnh phất tay:
“Bộ tớ không phải con gái à? Tớ cũng mỏng manh yếu đuối, da dẻ mềm mại lắm đó nha. Đừng lấy tiêu chuẩn đàn ông sắt thép mà áp lên tớ chứ.”
Hạ Huân im lặng một lúc, hỏi:
“Thật sự không sao chứ?”
Hôm nay Hạ Huân nói nhiều bất thường. Chu Tĩnh đẩy vai cậu:
“Không sao, ổn lắm luôn. Nghe cậu nói chịu dạy kèm là tớ lập tức hồi máu đầy bình. Mau về đi, ngoài lạnh lắm. Tớ không mời cậu lên uống trà đâu, mất hình tượng.”
Hạ Huân: “…”
“Đi đi, đi nhanh lên.” Chu Tĩnh giục.
Hạ Huân nhìn cô một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Chờ cậu đi khuất, Chu Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Biểu lộ cảm xúc thật sự rất đáng sợ, huống hồ người như Hạ Huân lại cực kỳ nhạy cảm.
Cô không lên nhà, mà lại ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tòa chung cư.
Sau khi gặp lại Từ Giang Hải, đêm nay cô cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, muốn làm gì đó nhưng lại không biết nên làm gì. Như thể còn món nợ nào chưa thanh toán, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng còn gì đáng tính nữa.
Tuyết nhỏ hơn, rơi lất phất phủ lên người cô. Ngồi một lát, cô không hề có ý định trở về, mà lại đứng dậy, quay đầu bước ra khỏi khu nhà.
Cô đi ra trạm xe buýt bên ngoài, lên một chuyến, rồi xuống ở một bến quen thuộc. Từ trạm xe, cô lần theo con đường cũ mà bước tới.
Thật ra chỉ mới nửa năm không đi, nhưng nửa năm qua đã khiến cô quen với một môi trường, một con đường khác. Con đường từng đi suốt bao năm, bỗng chốc lại thấy xa lạ như lần đầu đặt chân tới.
Khả năng thích nghi của con người thật đáng kinh ngạc. Mọi thay đổi đều âm thầm len lỏi, đến một ngày chợt quay đầu, mới giật mình nhận ra: đến cả ký ức cũng bắt đầu lệch lạc. Đến nỗi không rõ là đang nghi ngờ bản thân, hay nghi ngờ thế giới này.
Hai bên đường, cây cối treo đầy băng giá. So với khu Nam Tân sầm uất, nơi đây có vẻ vắng vẻ hơn hẳn. Tuyết trên đường đã tan một phần, bước đi có phần trơn trượt. Cô bị trẹo chân, đi khập khiễng nhưng vẫn kiên trì bước.
Tới trước cổng một khu dân cư, Chu Tĩnh dừng lại.
Đây từng là nơi cô “đã từng” sống.
Ở bảng thông báo ngoài cổng, tờ cáo phó trước đây đã bị xé rách, chồng lên đó là những tờ rao cho thuê nhà mới hơn. Nhìn không rõ hình dạng ban đầu. Tờ cũ tờ mới như bệnh ngoài da, cái rơi cái còn, lớp lớp chồng chéo.
Chú bảo vệ trong phòng gác đang nhóm lửa sưởi ấm, tay cầm bát cháo loãng, vừa ăn vừa ngó sang Chu Tĩnh. Cũng chẳng thấy gì đáng nhìn, liền quay đầu về tiếp tục xem cái tivi bé tí trên bàn.
Chu Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cửa sổ tầng ba, thấp thoáng có dán một chữ “Hỉ” màu đỏ tươi.
Cô tiến lên vài bước, lần này nhìn rõ hơn — đúng thật là một chữ “Hỉ”.
Có thể dán chữ Hỉ ở đây, xem ra Chu Khắc đã kết hôn.
Trong nửa năm sau khi cô chết, có lẽ Chu Khắc cuối cùng cũng tích góp đủ tiền đặt cọc mua nhà cưới, hoặc cũng có thể chưa mua được, vẫn sống ở đây, nhưng dù sao đi nữa — đúng là đã kết hôn rồi.
Chu Tĩnh cũng không rõ mình đang muốn nhìn cái gì. Thật ra cô chẳng muốn gặp lại Chu phụ Chu mẫu, càng không muốn gặp Chu Khắc, càng không muốn thấy Từ Giang Hải hay Nhan Kiều. Nhưng cô luôn cảm thấy, mình nên đến nhìn một lần.
Nhìn xong rồi, thì coi như là một lời tạm biệt, hoàn toàn kết thúc.
Cứ vậy đi, cái người tên “Chu Tĩnh” kia, bất kể là vì trốn tránh hay gì khác, trong đời thực đã cùng đứa con chết yểu kia hóa thành tro bụi trong nhà hỏa táng rồi. Không nói đến chuyện cuộc sống hiện tại của cô — Chu Tĩnh của tuổi mười tám — có phải thuộc về mình hay không, nhưng với cái đoạn kia… là hoàn toàn nói lời tạm biệt rồi.
Nhìn xong rồi, trong lòng Chu Tĩnh bỗng như đã cắt đứt được với thứ gì đó, cả chút dây dưa cuối cùng cũng tiêu tan, hoàn toàn tự do.
Đứng trong tuyết, cô nhìn về ô cửa sổ kia, nơi le lói ánh đèn, rồi xoay người rời đi.
Trên con ngõ hẹp, một con mèo vằn to bất chợt nhảy ra. Mắt cô sáng lên, gọi: “Schrödinger!”
Con Schrödinger đó nhảy lên bàn đá trong bồn hoa, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.
Trên con đường ngoài khu dân cư này, thường có rất nhiều mèo hoang tụ tập. Có một con mèo mỗi tối vẫn hay xuất hiện trên đường Chu Tĩnh về nhà. Schrödinger chính là cái tên mà cô đặt cho nó — vì cảm thấy nó có vẻ mặt rất thông minh. Trước kia mỗi lần tăng ca muộn, sau khi ăn tối, Chu Tĩnh đều mua thêm ít đồ ăn để cho nó. Cô nói: “Lâu rồi không mua đồ ăn cho mày, gầy rộc cả đi rồi. Dạo này chắc sống không vui ha?”
Lời còn chưa dứt, Schrödinger đã khe khẽ “meo” một tiếng. Gió đêm lùa tới, một con mèo trắng men theo bờ tường trèo xuống, chẳng hề kiêng dè gì mà nhảy vèo lên bàn đá, đến bên Schrödinger, hai con mèo ***** lông cho nhau một hồi rồi bắt đầu…
Ừm… bàn đá.avi.
Chu Tĩnh: “…”
Cô nhỏ giọng nói: “Lâu lắm mới gặp lại, mày thấy tao cũng không thèm chào lấy một tiếng, lại còn dám làm cái trò đó ngay trước mặt tao? Mày có tin tao đập mày không? Mày đang khoe khoang gì đấy hả?”
Cô ngơ ngác nhìn hai con mèo đang quấn quýt lấy nhau, trong lòng trào dâng một nỗi bất lực. Cô chết rồi hay chưa, thật ra với mọi người chẳng có gì ảnh hưởng cả. Nhà họ Chu thì thôi không nhắc, nhưng ngay cả Schrödinger cũng chẳng bị ảnh hưởng gì ư?
Cô chẳng phải là cha mẹ nuôi của nó sao? Có thể tỏ ra chút nhớ nhung không?
Đang nghĩ vậy thì phía sau bỗng vang lên một giọng lạnh lùng:
“Cậu nửa đêm không về nhà ra ngoài là để nhìn mấy cái này à?”