Chương 1010: Coi như mạng hắn lớn
Mọi người đột nhiên tản ra, một nam nhân vạm vỡ bị ném ra khỏi đám đông như thể hắn bị một chiếc xe tải đang chạy nhanh đâm phải.
Phác Ny Mạ rất quen thuộc với quả đầu và hình xăm trên gương mặt của người này.
Toàn Thì Hậu.
Đầu lĩnh bảo kê hộp đêm, đồng thời cũng là tay chân trung thành nhất của Triệu Thái Ngô.
Nam nhân giãy dụa đứng dậy, nhưng vừa mới chống tay, hai nam nhân mặc vest đen đã đánh tới.
Thanh kim loại màu trắng bạc lại đập mạnh vào mặt hắn, máu tươi phun ra dữ dội khiến hắn không còn sức đứng dậy, cả người nằm ngửa. Nếu không phải lồng ngực phập phồng, nhiều người sẽ nghĩ rằng nam nhân này đã bị đánh chết.
“Trò đùa này chơi hơi lớn rồi.”
Giọng điệu Phác Ny Mạ có chút cà lăm, gương mặt cố gắng duy trì sự vũ mị giờ phút này không còn sót lại chút nào.
“Phác tiểu thư thường xuyên đến quán bar Thủy T để uống rượu giải sầu. Lần nào uống say cũng sẽ nguyền rủa người này đi chết. Ta khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ, thành ra ta đã điều tra một chút.”
Quách Quang Diệu lắc lư ly rượu trong tay: “Lúc đó ta mới biết được một chút quá khứ của Phác tiểu thư. Cho nên, bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”
“Ngươi biết cái gì?”
Sắc mặt Phác Ny Mạ tái nhợt đến dọa người.
“Ta biết ngươi làm sao tiến vào cái vòng này, cũng biết ba của ngươi vì sao nhảy lầu. Ta biết rất nhiều chuyện.”
Quách Quang Diệu mỉm cười, sau đó uống cạn ly rượu: “Làm người hay làm chó, chỉ có cơ hội lần này thôi.”
Nam nhân giang tay, giọng điệu có chút ý vị thâm trường: “Cơ hội thoát khỏi vũng bùn nhân sinh rất khó. Ngươi đúng là tốt nhất nhưng không phải không thể tìm được người thay thế.”
“Làm sao nắm chắc, tự ngươi quyết định.”
Khi hai người đang trò chuyện, không khí bên dưới lại yên tĩnh đến dọa người. Quản lý bảo an hộp đêm bị đánh đến bất tỉnh nhân sự tất nhiên là chuyện lớn rồi.
Tất cả nam nhân đang đứng vây xem chợt như ong vỡ tổ xông đến, bao vây hai nam nhân mặc vest đen kia, ánh mắt chỉ toàn là sự khát máu.
“Ngươi không lo lắng bọn hắn xảy ra chuyện sao?”
Sắc mặt Phác Ny Mạ trở nên phức tạp. Cuộc đời của nàng có thể nói là bị hủy trong tay nam nhân đang hôn mê kia. Lúc này, ngọn lửa phục thù đang tra tấn con người nàng.
Có một giọng nói đang nói cho nàng biết đây chính là cơ hội duy nhất của nàng.
Nàng có nên tin tưởng nam nhân trước mặt không?
Sắc mặt Phác Ny Mạ có chút âm tình bất định. Hiển nhiên nàng vẫn sợ hãi vị Triệu công tử hỉ nộ vô thường kia.
“Noah's Phương Chu cũng không phải địa phương nhỏ, nhưng hơn cả là dựa vào mặt mũi của vị công tử kia mà giữ thể diện. Xét về chơi bạo lực, bọn hắn có thể so sánh với Kim Môn không?”
Gương mặt Quách Quang Diệu chỉ toàn là sự mỉa mai. Hai người bên dưới đều là lão bổng tử bên cạnh Đinh Thanh, là dân liều mạng muốn tiền không muốn mạng.
Sự việc tối hôm nay là tập đoàn Kim Môn cố ý gây ra.
Thứ nhất, bọn hắn muốn thu phục vị ma ma trẻ tuổi nhưng lời nói rất có trọng lượng trong vòng tròn ở Busan. Đồng thời mượn cơ hội này thăm dò ý của vị Triệu công tử.
Nếu muốn giành được độc quyền vận chuyển hàng hóa, tập đoàn Thăng Tiến chính là chướng ngại vật cần phải đá văng. Rút củ cải ra khỏi bùn, đối phó với một tên gia hỏa rõ ràng có nhiều sắc thái màu đen trên người như Triệu Thái Ngô dễ dàng hơn lão hồ ly ba của hắn rất nhiều.
Điều này giống như đang nghiệm chứng lời nói của Quách Quang Diệu.
Người bị vây quanh không hề loạn chút nào. Bọn hắn tiện tay vứt bỏ thanh kim loại, đứng quay lưng lại với nhau, trong tay chính là một khẩu súng màu đen sáng bóng.
Bầu không khí trở nên ngưng kết.
Đám hán tử vây quanh hai người nhìn nhau, miệng gầm thét liên tục nhưng vẫn đứng im tại chỗ, không ai muốn xông lên đầu tiên.
“Xem ra làm chó đã lâu nên không muốn làm người.”
Quách Quang Diệu đứng dậy: “Phác tiểu thư, ngươi đã từ bỏ quyền lựa chọn của mình.”
“Không.”
Phác Ny Mạ kéo góc áo của nam nhân, mắt sáng đến dọa người: “Ta có thể tin tưởng ngươi hay không?”
“Có thể.”
Quách Quang Diệu nghiêm túc gật đầu: “Kim Môn cần năng lực giao tiếp của ngươi, hơn nữa còn cho ngươi đãi ngộ xứng đáng. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải bỏ ra lòng trung thành của mình.”
“Vậy ngươi giúp ta giết hắn đi.”
Dung nhan của nữ nhân có chút oán độc: “Ta nguyện ý cược một lần.”
“Được, hợp tác vui vẻ.”
Quách Quang Diệu gật đầu, sau đó làm tư thế cắt cổ với người bên dưới. Tiếp theo, hắn quay người lại nhìn nữ nhân: “Kim Môn sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu.”
…
Răng rắc.
Cánh cửa kính trong suốt bị một chiếc xe tải phóng nhanh húc đổ, mảnh kính bay tứ tung. Chiếc xe tải gào thét lao vào đám đông đang bao vây hai lão bổng tử.
Hai lão bổng tử thấy thủ thế của Quách Quang Diệu. Một nam nhân mặt đen nhánh nhe răng cười, dùng sức vặn cổ nam nhân vạm vỡ kia một cái, sau đó nhảy vào trong xe.
Pằng pằng pằng.
Hai người chỉ súng lên trời, không chút do dự bóp cò súng. Sau đó trong tiếng cười lớn, chiếc xe chạy đi xa, chỉ để lại một thi thể không còn hơi thở.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ thuận lợi. Đôi chân thon dài của Phác Ny Mạ bởi vì khẩn trương mà vặn lại cùng nhau, dưới ánh đèn lờ mờ cực kỳ mê người.
“Chúng ta không rời đi sao?”
Nữ nhân run run hỏi.
“Có liên quan gì đến chúng ta sao?”
Quách Quang Diệu ra hiệu cho nữ nhân rót đầy rượu cho mình.
“Chúng ta chẳng qua chỉ tận mắt nhìn thấy một trò đặc sắc mà thôi.”
Lúc này, nữ nhân mới chợt hiểu ra, nhưng đồng thời cũng có chút kinh hãi vì sự táo bạo của nam nhân.
“Tên khốn kiếp kia chết rồi sao?”
Phác Ny Mạ nhu thuận rót một phần ba ly rượu whisky, sau đó thuần thục cho thêm một cục đá, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ngày mai ngươi bắt đầu đi làm. Về phần hợp đồng giữa ngươi và Noah’s, ta sẽ tranh thủ thời gian đi tìm vị thái tử ca Triệu Thái Ngô kia một lần.”
Quách Quang Diệu dặn dò một câu, sau đó cười nói: “Đầu người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, nếu còn có thể sống sót, coi như mạng hắn lớn.”