Chương 1052: Hồng Nhân Tựu
Nhìn căn nhà vừa mới được sửa chữa xong, cùng giấy chứng nhận bất động sản đứng tên mình, sắc mặt Cao Lão Thực đỏ bừng lên.
Căn nhà này nghe nói có giá trị hơn bốn triệu, nhưng cứ như vậy mà cho hắn sao? Vừa rồi, thanh niên kia có nói một tháng tiền lương trả cho hắn sẽ là mười ngàn đô la Hồng Kông? Mà chỉ là bảo vệ thôi đấy?
Cao Lão Thực khổ cả đời cho rằng mình đang nằm mơ. Hắn nhéo mình một cái thật mạnh mới tỉnh lại.
Điện thoại trong phòng vang lên.
“Thúc, thế nào? Mọi thứ thuận lợi chứ?”
Giọng nói của Cao Tiểu Cầm có chút lo lắng. Nàng không phải không tin tập đoàn Cẩm Tú, mà con trai là bí mật lớn nhất của nàng, khó tránh khỏi quan tâm sẽ bị loạn.
“Thuận lợi, chỉ là ta không hiểu những lời bọn hắn nói mà thôi.”
Cao Lão Thực mỉm cười thật thà, khiến cho Cao Tiểu Cầm ở đầu dây bên kia cảm thấy yên lòng.
Nói chuyện chừng mười phút, nữ nhân cúp điện thoại.
Ánh mắt Cao Tiểu Cầm trở nên phức tạp.
Nàng biết rõ nhất đứa bé này là ai. Cho đến bây giờ, những gì mà Mễ tỷ nói vẫn còn vang vọng bên tai, khiến suy nghĩ của nữ nhân cực kỳ hỗn loạn.
“Ngươi có biết không? Năm thứ ba sau khi ngươi rời đi, Thẩm Gia Nghệ cũng chính là độc đinh đời thứ ba Thẩm gia, con trai của Thẩm Lương Thành chết vì bệnh máu trắng. Đây chính là báo ứng của Thẩm gia hắn.”
Khi nói chuyện, trên gương mặt của Mễ tỷ chỉ toàn là sự khoan khoái.
“Con của ngươi chính là người thừa kế duy nhất của Thẩm gia. Thẩm Lương Thành bị tửu sắc móc rỗng cơ thể. Hắn không có khả năng có con được nữa.”
Sắc mặt Mễ tỷ hiện lên sự âm độc: “Đừng tưởng rằng đây là chuyện tốt. Đức hạnh của vợ cả Thẩm Lương Thành là gì, ngươi biết rất rõ ràng. Con của ngươi có lẽ sẽ sống sót nhưng ngươi thì nhất định sẽ chết.”
“Ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không, chúng ta cùng chết.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, biểu hiện của Mễ Tinh Tinh chỉ toàn là sự điên cuồng.
…
Nguyên Lãng.
Quán rượu Sa Điền.
“Tựu ca, đây là tiền thu được tháng này.”
Tiểu đệ A Nhân đặt phong bì căng phồng lên bàn của lão đại Hồng Nhân Tựu: “Bảy trăm ngàn, ngươi đếm lại đi.”
“Không cần, anh em có cái gì mà không tin tưởng nhau chứ.”
Hồng Nhân Tựu tiện tay rút một xấp ném cho đối phương: “Chia cho các anh em mỗi người một ít.”
“Cảm ơn Tựu ca.”
A Nhân không khỏi vui mừng. Là tiểu đệ, ai mà không thích đi theo đại ca hào phóng, hắn cũng không ngoại lệ.
Hồng Nhân Tựu sắc mặt âm trầm chia số tiền còn lại thành hai phần, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám đàn em, hắn đốt một chồng trong đó.
Khói xanh rất nhanh dâng lên, ánh lửa chiếu rọi gương mặt âm độc của nam nhân, có chút khó hiểu.
“Ta đã nói muốn ngươi chờ ta ra mặt, tất cả mọi thứ chúng ta mỗi người một nửa, nhưng ngươi lại không có kiên nhẫn. Bây giờ ta đốt cho ngươi.”
Lúc này mọi người đều biết ca nói đến ai.
Hai năm trước, đánh Đồn Môn thuần một sắc chính là Tả Thủ, đồng thời cũng là huynh đệ vào sinh ra tử với đại ca.
“Sự việc đã điều tra rõ ràng chưa?”
Hồng Nhân Tựu cũng không để ý xấp tiền còn đang cháy, quay người hỏi A Nhân vẫn đang chờ ở một bên: “Chuyện của Tả Thủ có khi nào là do nghị viên Chung ở sau lưng giở trò quỷ hay không?”
“Lão đại, miệng của người Lâm Mũi To rất nghiêm. Huống chi sự việc đã trôi qua hai năm, người đi theo Tả Thủlúc đó không có mấy ai còn sống, chúng ta cũng không thể xác định.”
A Nhân trả lời, sau đó do dự một chút liền nói tiếp: “Tựu ca, bây giờ không phải là thời điểm Cửu Long thành trại. Gây hấn với nghị viên, chúng ta sẽ chết rất khó coi.”
Rầm.
Hồng Nhân Tựu một cước đá lăn A Nhân xuống đất, sắc mặt dữ tợn: “Chết con mẹ ngươi. Đây là lần đầu tiên ngươi lăn lộn à? Sợ chết thì về nhà ôm vú mẹ đi.”
Bầu không khí ngưng lại.
Hồng Nhân Tựu nổi tiếng giỏi đánh đấm. Cơ thể A Nhân cũng đủ cường tráng nhưng nửa ngày cũng không đứng dậy được, có thể thấy một cước này mạnh đến cỡ nào.
Cánh cửa đột nhiên bị phá tan phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Tựu ca.”
Lão Cao mang theo một đám mã tử xông vào, tức giận nói: “Người của Hòa Ký giở trò trên địa bàn của chúng ta, chúng ta có quản hay không?”
Hồng Nhân Tựu móc bật lửa ra đốt điếu thuốc: “Sao? Hòa Ký tiếng tăm lừng lẫy mà cũng không tuân theo quy củ? Người của ai thế?”
“Phi Cơ.”
Lão Cao hiển nhiên đã điều tra rất rõ ràng: “Mã Diệu Huy phe Phi Cơ. Ta đã cẩn thận hỏi qua, không phải nợ cũ thì là nợ mới, nói rõ đối phương muốn cắm dùi tại Nguyên Lãng.”
“Hổ Trung Hổ Hòa Ký?”
Hồng Nhân Tựu nhe răng cười: “Khi còn ở trong tù, ta đã nghe danh nhân tài mới nổi này. Nghe nói lần này hắn còn là nhân tuyển cho chức đầu đảng?”
“Đúng, hiện tại một đám lão hổ đều đi theo Phi Cơ kiếm cơm. Ta đoán tên gia hỏa này muốn thượng vị, cho nên hắn muốn làm ra một vài thành tích cho đám già Hòa Ký nhìn xem.”
Giá trị vũ lực của Cao lão không xuất chúng, lúc nào cũng dựa vào trí não, phân tích rất thấu triệt.
“Cho nên, hắn đã chọn địa bàn của lão gia hỏa vừa mới ra mặt là ta.”
Hồng Nhân Tựu nhe răng cười: “Bây giờ Diệu Quân đang ở đâu?”
“Vừa ra khỏi Nguyên Lãng. Bây giờ sáu người bọn hắn đang ăn cháo tại một quán trên đường Liêm Đạo.”
Lão Cao cũng biết mấy chuyện này không lui được: “Ta vẫn luôn để đám người Nhạc Kỷ đi theo bọn hắn.”
“Ai sẽ đi xử lý?”
Hồng Nhân Tựu lên tiếng: “Chuyện này là Hòa Ký phạm sai lầm trước, bên trên sẽ hỗ trợ chúng ta, cho nên chúng ta không cần lưu thủ.”
“Ta đi.”
A Nhân vừa mới bò dậy, ôm cái sườn còn đau xung phong đầu tiên: “Để ta đi chém hắn.”
Nhìn A Nhân gật đầu, sắc mặt Hồng Nhân Tựu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Cẩn thận một chút.”