Chương 1053: Diệu Huy chết
Mấy chục năm trước, một đại thổ phỉ thống trị ba tỉnh Đông Bắc từng nói một câu.
Giang hồ không phải chém chém giết giết mà là đạo lý đối nhân xử thế.
Câu nói này không sai.
Một hệ thống, bất luận là văn minh hay là dã man đều phải có quy củ. Nếu không, ngươi sẽ không cách nào vận hành nó.
Nhưng khi cần lợi ích, khía cạnh huyết tinh và dã man của giang hồ sẽ lập tức lộ ra.
Nếu nói Hồng Nhân Tựu định giết Diệu Huy là vì lợi ích, vậy thì Đại Lý tổng là hoàn toàn vì mặt mũi.
Có đôi khi, mặt mũi sẽ hại chết người.
Tối thiểu nhất, Đại Lý tổng thấy Chu lão bát không nể mặt hắn, hắn nhất định phải xử lý một trận. Nếu không, hắn làm sao mà ép người khác chịu phục chứ?
Tô Bình Nam vừa lên máy bay, máy bay còn chưa bay ra khỏi Côn thành, vẫn còn xoay quanh trên bầu trời, Đại Lý tổng đã ra tay với Chu Bát.
Xảy ra chuyện là A Bưu và một thuộc hạ phụ trách tiệm cầm đồ.
Ra tay là hai Hổ Đông Bắc.
Địa điểm này lúc trước thuộc về Nhậm Cửu, bây giờ đã trở thành một cửa hiệu cầm đồ dưới trướng Chu lão bát.
Thật ra cửa hiệu cầm đồ này chỉ là ngụy trang, nhưng làm gì có chuyện anh hùng hay giặc đói đi ngang qua, tiệm nào mặt tiền sáng láng bao giờ cũng thuận lợi hơn.
Hổ Tử và A Kiệt thuộc tính cách của Hổ Đông Bắc, tính tình hung dữ, táo bạo và liều lĩnh, coi pháp luật như không.
Hai người ngồi xổm chưa đến hai chục phút đã nhìn thấy A Bưu xuống xe, lập tức đến gần.
Phản ứng của A Bưu rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước.
“Đại Lý tổng gửi lời hỏi thăm Bát gia.”
Từ đầu đến cuối, hai con Hổ Đông Bắc chỉ để lại một câu, sau đó đâm ba nhát.
A Bưu bất ngờ nhảy về phía trước khi hai người đến gần. Lần này đã cứu được mạng của hắn.
Động tác này giúp cho hắn tránh đi một nhát vào phần eo, nhưng hai lão hổ kia cũng không phải hạng xoàng xĩnh, vẫn bị Hổ Tử trở tay đâm một dao vào bụng, nhưng vấn đề không lớn. Tuy nhiên, đàn em đi cùng lại bị một dao của A Kiệt đâm trúng.
A Kiệt gần như không lưu thủ, sức mạnh lớn đến mức hắn dùng hai phần khí lực cũng không rút con dao ra được.
Chém giết công khai khiến người đi đường lớn tiếng kinh hô. Hai người gọn gàng mà linh hoạt, đội mũ lông lên đầu quay người bước đi, rất nhanh biến mất trong dòng người như nước chảy trên đường.
Bọn hắn đến là để phế người chứ không phải lấy mạng. Cho nên, bọn hắn biết Chu Bát sẽ không kinh động người khác, bước chân vẫn nhàn nhã giống như đang tản bộ.
…
Bên này diễn ra rất gọn gàng linh hoạt, nhưng bên phía câu lạc bộ văn hóa Cảng thành thì lại hoành tráng hơn nhiều.
Diệu Huy ngậm điếu thuốc lá tiếp nhận ly nước ngọt đàn em đưa đến. Vừa mới uống được một ngụm, mười hán tử đã xông vào căn phòng rộng chưa đến chục mét vuông này.
Đối diện đều là lão thủ.
Sau cùng là hai hán tử mặt không thay đổi kéo cửa cuốn xuống, sau đó chặn lại lối ra duy nhất này.
“Diệu Huy của Hòa Ký?”
A Nhân dẫn đầu cầm khảm đao đã được quấn chặt bằng khăn trắng, nhìn chằm chằm Diệu Huy, lạnh lùng hỏi.
“Là ta, ngươi muốn ra tay với ta trên địa bàn của Hòa Ký?”
Diệu Huy có chút không dám tin hỏi lại.
“Lê mập là ngươi thu?”
A Nhân hiểu rất rõ phân lượng của Hòa Ký, cho nên hắn nhất định phải cắn chết đối phương thì mới có thể yên tâm ra tay. Cho nên, hắn vào cửa đã hỏi ngay câu đầu tiên.
“Là ta làm.”
Diệu Huy đột nhiên nhấc cái bàn trước mặt đập tới, đồng thời hô to: “Lên lầu hai, nhảy xuống gọi người.”
Hắn khẽ động, toàn bộ hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
A nhân nghiêng người tránh thoát cái bàn đập tới: “Lên.”
Đám hán tử đi theo sau lưng A Nhân rống to xông đến. Đám đàn em của Diêu Huy bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, trên người không có vũ khí thích hợp, cho nên đã lần lượt ngã xuống.
Diệu Huy rất thông minh. Hắn ném cái bàn một cái, lập tức xoay người nhảy lên bậc thang dẫn lên lầu hai, nhưng hai con dao cũng đã xông đến.
Diệu Huy đang chạy cảm thấy đau nhói, máu màu đỏ sậm bên hông đã thẩm thấu ra ngoài.
Diệu Huy rống to một tiếng, đánh ra một quyền: “Dám ra tay trên địa bàn của Hòa Ký, ta đảm bảo ngươi không ra khỏi Loan Tử này đâu.”
“Hôm nay ta đến không phải đoạt địa bàn của ngươi. Các ngươi không tuân thủ quy củ thu nợ của Nguyên Lãng, như vậy các ngươi nhất định phải cho đại ca một công đạo.”
A Nhân vừa lên tiếng vừa không ngừng ra tay.
Hắn chém tiếp một dao vào cánh tay trái của Diệu Huy, đối phương lập tức kêu thảm rồi lui về phía sau.
“Mau đẩy hắn ra ngoài.”
A Nhân thu đao, ra hiệu đám mã tử đang đứng ở chỗ ngoặt bậc thang kéo Diệu Huy xuống.
Nhìn Diệu Huy vẫn căm tức nhìn mình như cũ, A Nhân nhe răng cười: “Ngươi không mang dao, ta không khi dễ ngươi. Ngươi đã thu của Lê mập ở Nguyên Lãng năm trăm ngàn đúng không?”
“Đúng.”
Diệu Huy lạnh lùng trả lời.
“Quy củ đâu? Lúc nào thì Hòa Ký có thể làm việc trên địa bàn của Nghĩa Quần? Ngươi không hiểu, đại ca ngươi cũng không hiểu. Hôm nay, ta thay đại ca Phi Cơ của ngươi dạy dỗ ngươi quy củ làm việc.” Tiếp nhận cây gậy đàn em đưa đến, A Nhân nói tiếp: “Một trăm ngàn một gậy, giá cả rất công đạo.”
Hắn nói xong, một cây gậy to bằng cánh tay đập thẳng vào mặt Diệu Huy.
Máu màu đỏ sậm trào ra.
Hai lần, ba lần, bốn lần…
Nam nhân không lưu thủ, cảnh tượng tàn nhẫn khiến cho nhân viên phục vụ trong phòng sắc mặt trắng bệch.
“Sống chết có số, giàu có nhờ trời.”
A Nhân nhìn Diệu Huy đã không còn tiếng động, liền bỏ cây gậy xuống: “Nếu không chết mà quay về thì nhớ tên của ta. Ta tên A Nhân, Khoái Đao Nhân của Nguyên Lãng.”