Chương 1090: Xã hội không tưởng
“Ngươi là một cô gái tốt.”
Giọng điệu của Hồ Đại Hải hòa hoãn lại: “Không có ngươi, ta không lấy được một trăm hai mươi ngàn. Được rồi, chúng ta mệnh tiện, chẳng trách được người khác.”
Nam nhân chậm rãi đóng cửa nhà lại. Trong hàn phong gào thét, Tô An Tây gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
“Nhị ca, ta phải làm như thế nào?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Tô Bình Nam hỏi lại.
“Không biết, đầu óc của ta rất loạn, ta không biết ý nghĩa của tất cả những chuyện này. So ra, một trăm hai mươi ngàn tệ bây giờ hiển nhiên giúp hắn nhiều hơn là đòi lại công bằng.”
“Thứ ngươi muốn là xã hội không tưởng, nó hoàn toàn không tồn tại.”
Tô Bình Nam trực tiếp đâm thủng điểm kiên trì cuối cùng trong lòng Tô An Tây: “Có một câu mà chúng ta đã nghe từ rất sớm nhưng không ai hiểu được ý nghĩa chân chính của nó.”
Đầu dây bên kia, đây là lần đầu tiên hắn nói ra quan điểm của mình trước Tô An Tây.
“Thánh nhân bất tử, đạo tắc bất chỉ.”
“Chỉ cần có thể chế, ắt sẽ có bóng dáng của nó, tầng lớp nào cũng sẽ vì thể chế mà đạt được lợi ích cho mình, đồng thời cũng sẽ duy trì lợi ích của mình, điều này không liên quan gì đến thiện ác. Nếu ngươi không muốn bị khi dễ, ngươi hãy đứng trên bọn hắn.”
Nam nhân mỉm cười: “Người nghèo bắt nạt người nghèo, kẻ yếu ức hiếp kẻ yếu. Khi nào ngươi hiểu được điều này, tất nhiên ngươi sẽ tiến tới.”
Trong lời nói của nhị ca ẩn chứa dã tâm và cuồng vọng khiến cho Tô An Tây ngẩn ra rất lâu. Cuối cùng, nàng hỏi: “Nhị ca, ta thật sự không thể vượt qua rào cản này trong lòng, rất khó chịu. Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Rất đơn giản.”
Giọng điệu Tô Bình Nam trở nên sâm nghiêm: “Ngươi là người của Tô gia. Chỉ là mấy tên rác rưởi. Nếu bọn hắn khiến cho ngươi cảm thấy buồn nôn, ngươi cứ để bọn hắn biến mất là được.”
Lời nói của Tô Bình Nam khiến cho Tô An Tây như rớt vào hầm băng: “Định Bắc đã đề nghị ta cho ngươi đi mổ heo, nhưng ta cảm thấy giết người còn có hiệu quả hơn là mổ heo.”
“Cái gì?”
Tô An Tây kinh ngạc đến mức không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Ta biết rất rõ chuyện của bọn hắn. Trong mắt ta, bọn hắn không xứng làm người. Cho nên, chính ngươi tự quyết định đi. Lục Viễn sẽ đi tìm ngươi. Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần. Để cho bọn hắn ung dung ngoài vòng pháp luật hay là lựa chọn bốc hơi khỏi nhân gian hoàn toàn do chính ngươi tự quyết định.”
Nam nhân cúp điện thoại.
Tô Bình Nam tâm cứng như sắt, vẫn luôn coi thường pháp tắc thế tục. Xem ra, hắn nhất định phải hạ thuốc mạnh cho cô em gái này của mình.
…
Tô An Tây chưa từng hoảng hốt qua như vậy.
Mãi cho đến khi cơn lạnh thấm qua quần áo, nữ hài mới bừng tỉnh. Lúc này, điện thoại vang lên.
“Tam tiểu thư, ta là Lục Viễn.”
Giọng điệu bình tĩnh của Lục Viễn thậm chí khiến cho nữ hài có chút sợ hãi: “Ta đang trên đường. Nếu cần, ta đến đón ngươi.”
“Không…”
Nàng bật thốt. Những bức ảnh hiện trường khủng khiếp của nữ nhân đó và những lời nói kiêu ngạo của đám cặn bã kia lại hiện lên trong đầu nàng.
Tô An Tây biết rất rõ tính cách của nhị ca. Nếu nàng từ chối, tập đoàn Cẩm Tú tuyệt đối sẽ không hỏi đến nàng nữa.
Cơ hội chỉ có một lần.
Lựa chọn như thế nào?
Tô An Tây nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, nhất thời không nói nên lời.
…
Lục Viễn rất kiên nhẫn.
Mặc dù đầu dây bên kia yên lặng, nhưng hắn vẫn không cúp máy. Hắn đang chờ.
Chờ Tô An Tây quyết định.
“Giám đốc Lục, nếu ta gật đầu, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tô An Tây run rẩy hỏi một câu, sau đó cả người như muốn xụi lơ trên mặt đất.
“Bọn hắn sẽ bị phán tử hình.”
Lục Viễn trả lời: “Chỉ cần thay đổi một suy luận nhỏ về kết quả khám nghiệm tử thi, cộng với áp lực của chúng ta và sự tham gia của một số lượng lớn các phương tiện truyền thông, bọn hắn sẽ chết. Việc khó như lên trời đối với Hồ Đại Hải, đối với Cẩm Tú lại cực kỳ đơn giản.”
“Chỉ như vậy thôi?”
Khác với tình huống huyết tinh mà Tô An Tây đã nghĩ, nữ hài lại có cảm giác thở phào một hơi.
“Chỉ như vậy thôi. Chúng ta không phải du côn vô lại, càng không phải tam giáo cửu lưu. Chúng ta là tập đoàn Cẩm Tú.”
Giọng điệu của Lục Viễn có sự kiêu ngạo của riêng Cẩm Tú. Hắn biết Tô An Tây đang trốn tránh cái gì, vì thế hắn dựa theo những gì mà Tô Bình Nam đã dặn, tiếp tục nói với nữ hài: “Quá trình không quan trọng. Kết quả là sinh tử của hai người kia sẽ do ngươi quyết định.”
Tô An Tây im lặng.
“Làm đi, ta quyết định.”
Nữ hài nói ra quyết định của mình.
“Ta hiểu rồi, bây giờ nói cho ta biết vị trí của ngươi.”
Lục Viễn trả lời: “Để ta đi đón ngươi.”
“Được.”
Giọng điệu của Tô An Tây đã bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp cũng nhẹ nhõm hơn.
Lục Viễn đến rất nhanh.
“Ý của Nam ca là, nếu ngươi đã có quyết định, ngươi nhất định phải tham gia vào.” Lục Viễn mở cửa giúp cho Tô An Tây.
“Tham gia như thế nào?” Tô An Tây lên tiếng.
“Chúng ta đến gặp Chu Lỵ trước, đại luật sư Chu. Nàng biết rõ tất cả tiến trình của vụ án. Cho nên, nàng sẽ đưa ra lời khuyên thích hợp nhất.”
Lục Viễn khởi động xe: “Chúng ta phụ trách thay đổi mọi thứ mà luật sư Chu cần, sau đó sẽ kết thúc toàn bộ sự việc. Chỉ là mấy tên lưu manh mà thôi, không có gì phức tạp.”
Tô An Tây nghe ra sự khinh thường trong lời nói của Lục Viễn, nhẹ gật đầu. Nàng có chút hiếu kỳ hỏi ngược lại một câu: “Vị đại luật sư Chu này không phải là luật sư biện hộ của đối phương sao? Nàng sẽ giúp đỡ ư?”
“Giúp.”
Lục Viễn khẳng định gật đầu: “Thứ nhất, nàng là người hợp tác lâu dài với Cẩm Tú, cũng là cố vấn pháp luật của tập đoàn Cẩm Tú.”
Nam nhân nghiêng người nhìn Tô An Tây, dựa theo sự dặn dò của Tô Bình Nam, hắn không hề giấu diếm: “Thứ hai, nàng nợ tập đoàn Cẩm Tú rất nhiều ân tình. Nàng cần phải trả.”
Tô An Tây hiểu, vị luật sư nổi tiếng này chắc chắn là một mắt xích trong chuỗi lợi ích của tập đoàn Cẩm Tú, đối phương hoàn toàn không thể từ chối.