Chương 1091: Chiến tích
Tô An Tây bắt đầu quen thuộc với quy luật vận hành của tập đoàn Cẩm Tú, còn Tô Định Bắc thì đã thành công nhổ trại.
Khi nàng đến Châu thành đã là 6h chiều.
Khi bàn chuyện làm ăn và hợp tác, bất luận ở thời đại nào, vẻ ngoài hào nhoáng đều rất quan trọng, bởi nó thể hiện sức mạnh của ngươi trong mắt mọi người.
Tô Định Bắc hiểu điều này, cho nên nữ hài đã phát huy những chữ đó đến cực hạn. Không nói đến đội xe sang trọng được chuyển đến từ nơi khác, ngay cả đội đàm phán cũng đã sẵn sàng. Thời buổi này, mặt trăng ngoại quốc tròn hơn Hạ quốc, thậm chí nàng còn dẫn theo mấy kế toán và thư ký tóc vàng mắt xanh của ngân hàng Quốc tế Cẩm Tú, khí thế có thể nói là đầy đủ.
Điều này cũng dẫn đến việc mấy năm sau tập đoàn Cẩm Tú vẫn là tồn tại khiến người Châu thành chú ý nhất. Chỉ cần vốn liếng đủ khổng lồ, rất nhiều chuyện không cần phải thận trọng từng bước như trước nữa, cứ trực tiếp nghiền ép tiến lên là được.
Tiếp nhận cao ốc Cự Nhân, thu mua cục diện rối rắm của Tư Ngọc Trụ, đây chính là tin tức vô cùng tốt đối với chính quyền Châu thành.
Cho nên, chính quyền Châu thành cũng đã sử dụng quy cách tiếp đãi cao cấp nhất để tiếp đãi tập đoàn Cẩm Tú đến bàn chuyện hợp tác.
Không chỉ bộ phận tiếp tân Châu thành đã sớm chờ bên ngoài sân bay, thậm chí chủ tịch thành phố phụ trách đầu tư Hoàng Vân cũng có mặt.
Phương tiện đưa đón cũng là ba chiếc Audi 100, nhưng so sánh với một dàn xe sang trọng thuần một sắc của tập đoàn Cẩm Tú đang chờ bên ngoài, nhìn chúng lại có vẻ nghèo nàn vô cùng.
Một chiếc Rolls-Royce hàng hiếm ở Châu thành và một chiếc Mercedes Benz đen tuyền đã thể hiện sức mạnh tài chính của của tập đoàn Cẩm Tú.
“Thành ý của tập đoàn Cẩm Tú rất đủ. Châu thành cần những tập đoàn như vậy đầu tư. Đây chính là cơ hội bay lên của chúng ta.”
Hoàng Vân khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo kính, trông rất lịch lãm.
“Ông chủ, công ty này có vẻ phô trương hơi lớn. Tại sao ta lại không biết trong nước còn có công ty có thực lực kinh người như vậy nhỉ?”
Người nói chính là thư ký lão Ngô. Nhìn một chiếc Rolls-Royce đợi sẵn bên ngoài sân bay và đoàn xe Mercedes toàn màu đen, hắn tặc lưỡi nói: “So với cái này, Đổng nữ sĩ của nhà máy sản xuất điều hòa không khí và Tư Ngọc Trụ của Cự Nhân chẳng là gì cả. Bối cảnh của những người này là gì nhỉ?”
Theo Hoàng Vân gần mười năm, lão Ngô nói chuyện cũng khá tùy ý.
“Cẩm Tú là doanh nghiệp tư nhân hàng đầu ở Thiên Nam, liên quan đến nhiều ngành khác nhau, thực lực rất mạnh. Theo bạn học cũ của ta ở Thịnh Kinh đã nói, chủ tịch Tô Bình Nam của Cẩm Tú có quan hệ không tệ với Mạnh gia.”
Hoàng Vân mỉm cười nói: “Đặc khu kinh tế Châu thành đã hoạt động nhiều năm như vậy, nhưng không cải thiện được bao nhiêu. Nói không chừng lần này chính là cơ hội quật khởi. Ý của bí thư Lâm là chúng ta có thể nhượng bộ và chính sách ưu đãi có thể lớn hơn một chút.”
Lão Ngô gật đầu.
Hiện tại, nền kinh tế Thâm thành quả thật đang chuyển biến từng ngày, còn Châu thành thì lại không có chút xoay chuyển nào, khiến cho người dân Châu thành bọn hắn cảm thấy không phục.
Mọi người đều có những lợi thế về địa lý giống nhau, nhưng tổng GDP của người ta lại khiến Châu thành không theo kịp.
…
Tô Định Bắc bước ra khỏi sân bay dưới sự bao quanh của rất nhiều người. Tuổi tác của nàng khiến cho những người phụ trách tiếp đãi của Châu thành phải giật mình.
“Người ta hay nói anh hùng xuất thiếu niên.”
Nhìn thư ký tóc vàng mắt xanh cùng với Tô Định Bắc như tung tinh phủng nguyệt, Hoàng Vân vốn sành sỏi bỗng có chút hoảng hốt, lập tức sải bước tiến lên đón: “Giám đốc Tô còn trẻ như vậy khiến cho ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Năm tháng đúng là không tha người. Xem ra tương lai là của các ngươi rồi.”
Tô Định Bắc thanh lệ thoát tục, nhìn qua tràn đầy sức sống, lại nắm giữ rất nhiều tiền tài, ít nhiều gì cũng khiến Hoàng Vân có chút cảm khái.
“Chủ tịch Hoàng quá khen rồi. Lần hợp tác này, mong lãnh đạo quan tâm nhiều hơn.”
Tô Định Bắc không kiêu ngạo cũng không khép nép, có phong phạm của đại nhân vật: “Từ góc độ vị trí địa lý, Châu thành là đặc khu duy nhất kết nối Hồng Kông, Ma Cao và phía Tây Nam. Anh trai ta rất lạc quan về triển vọng phát triển của Châu thành. Lần này Cẩm Tú rất có thành ý, hy vọng mọi người hợp tác thành công.”
Hoàng Vân có chút bất ngờ về khúc dạo đầu trực tiếp của Tô Định Bắc, mỉm cười hỏi dò: “Thế giám đốc Tô có thể nói cho ta biết rất có thành ý là gì không?”
“Tài chính.”
Tô Định Bắc trả lời: “Trong lĩnh vực kinh doanh, việc đầu tư tiền thật có thể giải thích mọi thứ.”
Được những nam nhân mặc vest đen cây quanh, nữ nhân mặc áo khoác màu trắng, làn da trắng như pha lê nhưng vẻ mặt điềm tĩnh với niềm kiêu hãnh không giấu giếm.
Nhân trung long phượng.
Loại tác động trực quan mạnh mẽ này khiến Hoàng Vân vốn cả đời thăng trầm trong quan trường, không hiểu sao lại nghĩ ra một từ như vậy trong đầu.
“Châu thành là Châu thành, Thâm thành là Thâm thành. Nếu mục tiêu của ngươi là trở thành một Thâm thành khác trong hai mươi hoặc ba mươi năm tới, trên thực tế, đây không phải là thành công, mà là thất bại lớn nhất.”
Cuộc gặp mặt và đàm phán lần thứ nhất đã kết thúc, đây là một câu nói khiến tất cả mọi người chấn động.
Nhất là Hoàng Vân.
Khi nói điều này, Tô Định Bắc đã dùng một số từ ngữ sắc bén, nhưng Hoàng Vân không để ý, thay vào đó hắn ngưỡng mộ triết lý của tập đoàn Cẩm Tú.
Năm nay Hoàng Vân năm mươi tuổi.
Đây là độ tuổi vẫn còn trẻ trung, khỏe mạnh. Con đường mà hắn đi lên nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Đi như thế nào? Có thể đi được bao xa?
Để làm được vị trí này, bối cảnh quan hệ tất nhiên không cần phải nói. Tất cả mọi thứ ở hiện tại chỉ nhìn hai chữ.
Chiến tích.