Chương 1092: Đã đến lúc cần phải thay đổi
Thời đại hòa bình, cái gì Hạ quốc cũng thiếu, như vậy cái gì là chiến tích?
Nói trắng ra là bốn chữ.
Phát triển kinh tế.
Đáng tiếc quá trình phát triển kinh tế của Châu thành khiến bọn hắn có chút xấu hổ. Châu thành là đặc khu kinh tế ra đời sớm nhất, vị trí địa lý cũng được coi là độc nhất vô nhị, nhưng lại phát triển rất chậm. So với Thâm thành, thậm chí khoảng cách lớn đến mức không thể đếm được.
“Đích thật đã đến lúc cần phải thay đổi.”
Ngây người cả hai tiếng trong thư phòng của mình, Hoàng Vân đốt một điếu thuốc lá, cau mày lẩm bẩm.
Hắn đã theo dõi sự phát triển của Châu thành trong những năm qua.
Năm đó, tập đoàn Cự Nhân đặt chân ở Châu thành, giống như tiêm một liều thuốc trợ tim cho tất cả mọi người.
Trước hết, lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Cự Nhân có thể nói là rất cao cấp. Doanh số bán hàng có thể nói là có một không hai ở Hạ quốc. Chủ tịch của tập đoàn Cự Nhân Tư Ngọc Trụ là một kỳ tài tuyệt diễm.
Điều này rất phù hợp với phác thảo phát triển của chính quyền Châu thành.
Mặc dù tốc độ phát triển kinh tế của Châu thành không tốt lắm, nhưng nhìn chung tầm nhìn của bọn hắn lại không cao, thậm chí bọn hắn còn không quan tâm đến những doanh nghiệp thâm dụng lao động.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Cự Nhân có thể nhận được sự ủng hộ như vậy vào lúc đó. Bọn hắn cũng hy vọng Châu thành có một tập đoàn hùng mạnh trong tương lai.
Không như mong muốn.
Hiện tại tập đoàn Cự Nhân ngã xuống, nhưng tập đoàn Cẩm Tú ngang nhiên tiến vào. Điều này khiến cho Hoàng Vân như nhìn thấy ánh rạng đông.
Không chỉ hắn, toàn bộ văn phòng đều khen tập đoàn Cẩm Tú không dứt miệng.
Tổng quan kế hoạch phát triển và vốn đầu tư khổng lồ đã khiến nhiều lão hồ ly tham gia cuộc họp hài lòng, điều quan trọng nhất là sự chuyên nghiệp mà tập đoàn Cẩm Tú đã thể hiện.
Thành thật mà nói, từ góc độ phong cách làm việc, tập đoàn Cẩm Tú không giống một doanh nghiệp tư nhân, mà giống một tập đoàn đa quốc gia hơn.
Khung cảnh cuộc họp đàm phán và hợp tác lại hiện lên trong tâm trí của Hoàng Vân.
…
“Thâm thành có sáu cảng, Châu thành có ba cảng đất liền, năm cảng biển, tổng cộng là tám, nhưng vì sao vốn không vào được?”
Mặc dù người trẻ nhất trong số những người tham gia đủ để trở thành chú của Tô Định Bắc, nhưng nàng vẫn hành động như một vị tướng. Tô Định Bắc cố ý đưa lưng về phía hình ảnh mà nói.
Đầu tư Cẩm Tú đã nỗ lực rất nhiều cho cuộc đàm phán này. Thời đại này, Power Ponit vẫn chỉ được lưu hành một phạm vi nhỏ ở Châu thành mà thôi.
Có thể tưởng tượng chấn động nhường nào.
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Lượng vận chuyển hành khách và lượng container của Thâm thành gấp sáu mươi tám lần Châu thành. Số liệu này thật sự rất khó coi.”
Nàng giang hai tay: “Tập đoàn Cẩm Tú mang theo thành ý mà đến nhằm xây dựng sự hội nhập giữa Châu cảng với Hồng Kông và Ma Cao. Đây mới là mục đích cuối cùng của chúng ta. Tòa nhà Cự Nhân sẽ hoàn thành đúng tiến độ và sẽ trở thành viên ngọc trai sáng nhất trên bờ biển.”
Cảnh tượng hoành tráng mà Tô Định Bắc vẽ ra phát huy vô cùng tinh tế: “Không chỉ vậy, ngoài việc đầu tư xây dựng y tế, tập đoàn Cẩm Tú còn sẽ đầu tư xây dựng một hòn đảo du lịch và giải trí quốc tế, đồng thời xây dựng một công viên mới với một cảnh quan rất văn hóa. . .”
…
Thu hồi suy nghĩ, Hoàng Vân đứng dậy dập tàn thuốc lá.
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Châu thành đã sớm điều tra về tập đoàn Cẩm Tú, công ty này có dòng tiền đáng sợ và còn có sự hỗ trợ của ngân hàng, vì vậy hắn không nghi ngờ gì về những gì mà Tô Định Bắc đã nói.
Nhưng vấn đề hiện tại cũng chính là mấu chốt của sự khác biệt, tập đoàn Cẩm Tú đầu tư mạnh nhưng khẩu vị cũng không hề nhỏ.
Tập đoàn Cẩm Tú gần như coi thường việc xin một vài mảnh đất ở trung tâm thành phố vốn hay nằm trong tay các nhà đầu tư. Phương diện giảm thuế cũng chỉ nhận ba năm ưu đãi, nhưng bọn hắn lại đề xuất tư nhân hóa và mua lại quyền sở hữu cảng Cửu Châu và bến phà Vịnh Tử…
Chưa kể, bọn hắn còn có ý định trực tiếp mua đảo Hoành Cầm.
Đối với những thứ bên kia muốn, mặc dù Hoàng Vân có chút ngạc nhiên, nhưng điều đó cũng hợp lý.
Kinh doanh không giống như làm từ thiện.
Mặc dù người cầm lái chân chính của tập đoàn Cẩm Tú là Tô Bình Nam không đến, nhưng hắn cũng nghe ngóng tin tức về nam nhân này, rất phù hợp với phong cách nhất quán của đối phương.
Về phần Tô Bình Nam không đích thân đến?
Điều này có ý vị rất sâu xa. Tập đoàn Cẩm Tú gia đại nghiệp đại. Đầu tư lớn như vậy, trên thực tế người cầm lái không thể không quan tâm.
Hiểu rõ mọi chuyện, Hoàng Vân đốt điếu thuốc thứ hai: “Giảo hoạt.”
Đây chính là đánh giá của hắn.
…
Cùng lúc đó.
Trong khách sạn quốc tế Châu thành, Tô Định Bắc báo cáo lại không sót một chữ quá trình ngày hôm nay. Sau khi kết thúc, nàng mới lộ ra dáng vẻ thiếu nữ.
“Ca, ngươi không đến, khoản đầu tư khổng lồ như vậy, đối phương có khi nào hoài nghi thành ý của chúng ta hay không?”
“Sẽ không đâu.”
Tô Bình Nam rất hài lòng về bài thi mà Tô Định Bắc đã nộp: “Đối phương cũng là lão hồ ly. Để đàm phán, việc đòi rất nhiều tiền là điều đương nhiên, nhưng rồi trả tiền ngay tại chỗ. Hai bên thủ đoạn gì cũng sử dụng hết.”
Tô Định Bắc gật đầu đồng ý.
Đồng thời, việc tư nhân hóa và mua lại quyền sử dụng hai cảng cấp quốc gia ở Cửu Châu và Vịnh Tử trong tám năm chính là bóc lột đến tận xương tủy đối phương, có cảm giác không thể đồng ý được.