Chương 1124: Vòng Tròn Lớn
Sau khi mấy lão già trung thành bái lạy Quan Nhị Gia, uống rượu máu, rút thẻ sinh tử, sức khỏe của Thập Nhị thúc không chống đỡ nổi nữa. Mọi người đi rồi, hắn để nguyên quần áo đi ngủ. Đã quá giờ nghỉ ngơi, thậm chí hắn không thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kẽo kẹt!
Tuy tiếng mở cửa rất nhỏ, song vẫn kinh động đến lão nhân.
"A Phúc đấy à?"
Thập Nhị thúc không bật đèn, hỏi một câu. A Phúc là đồ đệ cuối cùng của hắn, vẫn luôn chăm chóc hắn, hiện là quản lý của quán trà này.
Không có ai trả lời.
Lão nhân trở mình, lẩm bẩm một câu: "Già rồi, bây giờ ngủ cũng trở thành việc khó."
Trong phòng vẫn tĩnh lặng như tờ.
Có lẽ là do buổi tối uống quá nhiều trà, mười mấy phút sau lão nhân mót tiểu run rẩy bò dậy, sờ soạng bật đèn lên.
Đi tiểu đêm.
Khi hắn đi tới đầu cầu thang, đột nhiên phía sau có một lực đẩy lớn làm hắn mất thăng bằng, ngã xuống cầu thang.
Rầm!
Nam nhân với mái tóc bạc phơ va mạnh vào cầu thang, cổ lệch chín mươi độ.
"Thập Nhị thúc!"
A Phúc nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy như bay tới, đỡ lấy lão nhân hấp hối đã mất khả năng nói chuyện, giọng điệu lo lắng: "Ngươi cố chống đỡ, ta đưa ngươi đi bệnh viện."
Thập Nhị thúc đã không nói lên lời.
Trong đôi mắt trợn to của lão nhân tràn đầy nghi ngờ. Khoảnh khắc ngã xuống, hắn nhìn thấy chủ nhân của đôi tay phía sau.
Sa Vũ.
Lão nhân biết chàng trai suốt ngày đứng sau Phi Cơ này. Có điều đến chết hắn cũng không rõ tại sao kẻ giết mình lại là Phi Cơ mà mình ủng hộ nhất, chứ không phải Đại D như trong dự doán.
Tiếc là không ai nói cho hắn đáp án thật sự.
Thập Nhị thúc chết rồi.
Chết tại thời điểm huy hoàng nhất cuộc đời hắn, chết tại nơi cuối đời của Đặng Bá - người vẫn luôn áp đảo hắn hồi trẻ.
Hai lão nhân giữ quy tắc cả đời có chung một số mệnh.
...
…
Một lão nhân bình thường trượt chân ngã cầu thang không gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong thành phố bê tông cốt thép này.
Nhưng tin tức này lại khiến rất nhiều người trong Hòa Ký đứng ngồi không yên.
Bọn hắn không phải ban ngành liên quan. Giống với xã hội thực dụng này, những người này không cần chứng cứ, chỉ nhìn kết quả.
Thập Nhị thúc chết rồi, chướng ngại vật lớn nhất cản trở Đại D tiếp tục nhiệm kỳ đã không còn. Đạo lý đơn giản như thế đó.
Trong mắt rất nhiều người, Đại D hoàn toàn điên rồi.
Ra ngoài lăn lộn là để cầu tài, không ai muốn đi theo một kẻ điên làm việc. Chuyện này làm cho mấy lão già ủng hộ hắn lúc trước bắt đầu sợ hãi bất an.
Tuyệt đối không thể giữ lại người này.
Đây gần như đã trở thành nhận thức chung của mọi người. Mặc dù Đại D đã giải thích hết lời, thậm chí còn nổi giận đập vỡ điện thoại và đồ gia dụng của mình, nhưng tiếc là không có ai tin hắn nói thật.
...
Trong khi Tô Bình Nam ký kết một xấp giấy tờ với ban ngành liên quan Châu thành, nhóm Tô Nhất Nhị và Mộ Dung Thanh Thanh đã đặt chân đến vùng đất Cảng thành.
Tô Nhất Nhị thừa kế tài nguyên của lão Di Lặc vẫn trầm tính như cũ. Thậm chí trước mặt người ngoài, hắn có hơi âm trầm.
Sau khi từ Bổng Tử quốc trở về Thiên Nam, cuộc sống đã ấm áp hơn nhưng không làm cho hắn trở nên cởi mở hơn. Tô Nhất Nhị xa nhà chỉ là một cỗ máy giết người.
"Ngươi đã tiếp nhận đồ của Di Lặc gia, cũng nên xăm hình trên lưng rồi."
Đây là lần giao tiếp duy nhất giữa Mộ Dung Thanh Thanh và Tô Nhất Nhị trên đường đi. Trừ lần đó ra, trong suốt thời gian còn lại nữ nhân không nói chuyện với Tô Nhất Nhị.
Hải Đông Thanh không còn, chỉ có thể nói câu này một lần. Lão đại Tô Bình Nam là một kiêu hùng, thứ hắn không thích thì dù là một người mạnh như Mộ Dung Thanh Thanh cũng tự giác né tránh.
"Ta biết rồi."
Tô Nhất Nhị tức Lý Thiên Cẩu nghiêm túc gật đầu.
So với Mộ Dung Thanh Thanh và Tô Nhất Nhị, Để Diệu Dương có vẻ hào hứng hơn nhiều. Nhất là khi hắn nhìn thấy chiếc du thuyền mà mình sắp trở thành một trong những người có quyền lên tiếng.
Sau khi lên bờ, hai người Mộ Dung Thanh Thanh và Tô Nhất Nhị cấp tốc rời đi. Khác với Để Diệu Dương, lần này hai bọn hắn đến đây chỉ phục vụ cho Tô Định Bắc, sẽ không xuất hiện công khai.
Để Diệu Dương cũng là người thông minh.
Mấy năm qua hắn chăm chỉ làm việc, chưa từng oán trách gì, bởi vì hắn tin tưởng Tô Bình Nam.
Tập đoàn Cẩm Tú rất công bằng.
Hắn có lòng trung thành, biết đánh biết giết không phải điều kiện thăng chức, cái nhìn đại cục và phương pháp làm việc mới là cái Tô Bình Nam cần, cuối cùng thì hôm nay hắn đã chờ được.
…
Lâm Di đợi đã lâu.
Mấy ngày nay nữ nhân cũng rất bận rộn, đủ loại chuyện chiếm mất thời gian của nàng. Nhưng nàng biết ăn chén cơm này chắc chắn có rất nhiều phiền phức, cần phải cực kỳ mạnh mẽ mới có thể đảm bảo việc hợp tác không xảy ra vấn đề.
Nữ nhân chưa từng lo lắng về năng lực của người được boss chỉ định.
"Chào mừng Để tiên sinh!"
Lâm Di chủ động vươn tay. Nhìn hán tử vẫn đứng thẳng lưng trong gió biển, nữ nhân lập tức yên tâm: "Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ."
Để Diệu Dương gật đầu, cất bước lên tàu.
...
"Người đến là Vòng Tròn Lớn."
(*) Vòng Tròn Lớn: Là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất của người Hoa có phạm vi hoạt động tại nhiều nước trên thế giới.
Cách ven bờ không xa, Hồ Tu Dũng cầm ống nhòm ngồi trong xe nghiêm túc nói với Tư Đồ Ngọc Liên: "Những người này rất bưu hãn, cho dù Loan Tử có thể cắm cờ, những người này cũng không dễ giao tiếp. Bối cảnh phía sau con tàu này rất sâu."
"Là người của Diệp Kế Hoan à?"
Nhắc đến Vòng Tròn Lớn, người đầu tiên Tư Đồ Ngọc Liên nghĩ đến là tên tội phạm số một cầm súng đại chiến với đội Phi Hổ trên đường Nathan.
"Không phải."
Hồ Tu Dũng lắc đầu: "Ta biết đám người kia, còn mấy người này thì chưa nhìn thấy bao giờ, chắc là mãnh long vùng khác."