Hàn Bân là một nam nhân cao lớn thô kệch, cổ đeo dây chuyền vàng to như sợi dây xích chó, tính tình cũng lỗ mãng nhất, nhất thời có chút không kìm nén được.
“Ta thấy A Bân nói có lý đấy. Làm gì có đạo lý thấy tiền mà không kiếm. Ngươi cũng biết đại phú hào ra tay không hẹp hòi mà.”
Thấy Bân ca lên tiếng đầu tiên, Đại Nhãn Nhân lập tức tranh thủ cơ hội.
Không đợi Phi Cơ lên tiếng, Bạo Nha thúc bên cạnh đã đứng dậy: “Này, hai người có biết nói đạo lý không vậy. Phi Cơ ca cũng đâu để các ngươi thiệt thòi. Bây giờ bảo các ngươi làm chút chuyện thì lại bắt đầu quanh co, thiên hạ nào có chuyện hời như vậy chứ?”
Phi Cơ khoát tay ngăn Bạo Nha thúc nói tiếp. Hắn mỉm cười với hai người rồi nói: “Không nói đến lợi nhuận mà ta đã phân chia, chỉ nói nửa tháng trước, Bân ca ngươi và những người ở Tử Vân Sơn chỉ vì một số hàng hóa mà ra tay đánh nhau, thế băng nhóm có ủng hộ ngươi không?”
Hàn Bân gãi đầu, dưới ánh mắt sắc bén của Phi Cơ liền gật đầu một cái.
Phi Cơ quay sang nhìn Đại Nhãn Nhân: “Ngươi đưa hàng vào Miếu Nhai lại không chào hỏi trước. Kết quả Thập Nhị Thiếu nện ngươi một trận, lúc đó ngươi nói như thế nào?”
Đại Nhãn Nhân im lặng.
“Gần đây ta làm một vụ làm ăn với lão Triều Châu, ta rất thích những lời mắng chửi của bọn hắn.”
Phi Cơ vẫn cười hì hì nhưng ánh mắt lạnh xuống, chậm rãi lên tiếng: “Ta nói này, có phải các ngươi đã giấu ta tiếp nhận vụ làm ăn này không?”
“Chúng ta cũng chỉ muốn góp sức cho băng nhóm của mình. Ngươi thượng vị, ta vẫn luôn ủng hộ ngươi mà.”
Hàn Bân lên tiếng: “Chỉ là nhiều tiền như vậy lại không kiếm, ngay cả Quan Nhị gia cũng không nhịn được. Cho nên chúng ta mới nhận.”
Nhìn Hàn Bân lợn chết không sợ nước sôi, Phi Cơ nheo mắt. Sau khi hắn thượng vị, hắn mới hiểu được.
Lão đại không gánh nổi.
Huống chi Hòa Ký quá lớn, nhưng kết cấu lại rất lỏng lẻo. Điều này khiến cho công việc của hắn tiến hành rất chậm. Nhưng bất cứ điều gì dính đến cảnh sát, bên dưới đều tìm hắn đầu tiên, khiến cho hắn vốn thích ứng với hình thức của Cẩm Tú cảm thấy bực bội vô cùng.
“Đúng vậy, Phi Cơ ca.”
Đại Nhãn Nhân nói tiếp: “Cùng lắm thì chúng ta lấy hai phần, Phi Cơ ngươi một phần được không?”
Hắn còn chưa nói xong, Phi Cơ đã nổi giận đứng dậy. Hắn cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn đập vào mặt Đại Nhãn Nhân.
Máu cùng với tiếng kêu thảm thiết khiến cho bầu không khí của quán trà như đông cứng lại.
“Mẹ kiếp.”
Phi Cơ đứng dậy nhìn hai người kia câm như hến: “Ta không phải đến đây nói đạo lý với các ngươi. Ta cần đáp án. Nói cho ta biết là đồng ý hay từ chối?”
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán trà, Phi Cơ giống như một con dã thú nhắm người mà nuốt.
“Đồng… ý.”
Đại Nhãn Nhân ôm trán ngồi dậy: “Chúng ta đồng ý.”
“Cút cho ta.”
Phi Cơ cơn giận còn sót lại chưa tiêu quát lớn. Hai người mang theo mấy tên đàn em hốt hoảng rời đi.
…
Mười lăm phút sau, Tô Bình Nam gọi điện thoại cho Phi Cơ khi đang trên máy bay. Nam nhân mở miệng đã nói một câu: “Chó không nghe lời thì không nên giữ lại. Sự việc một khi bắt đầu thì phải làm cho tuyệt mới có thể không lưu lại hậu hoạn. Chẳng lẽ giữ bọn hắn lại để cắn ngược ngươi một cái sao?”
Nói xong, Tô Bình Nam cúp điện thoại.
Tô Bình Nam tàn nhẫn đến tận xương tủy. Hắn không cho phép Hòa Ký giống như một đống cát vụn. Hắn cảm thấy nhất thiết phải loại bỏ một số khối u ác tính.
Đã đến lúc Phi Cơ cầm đại bổng.
Phi Cơ không thông minh nhưng lực chấp hành của hắn rất mạnh.
Giang hồ vĩnh viễn không thiếu huyết tinh và phản bội, bất luận là niên đại hòa bình đến cỡ nào.
…
Quan Đường.
Ngoại thành, một xưởng sản xuất rượu bị bỏ hoang.
Hàng chục chén rượu khô chất thành đống như núi, dây thường xuân tô điểm cho cả nhà xưởng một màu xanh tươi tốt, mướt mắt, trông tràn đầy sức sống.
Nhưng vào ban đêm, khung cảnh trông hơi đáng sợ, vì vậy rất ít người đặt chân đến xưởng rượu bỏ hoang này, và nó nghiễm nhiên trở thành nơi ẩn náu tốt nhất của nhóm người Diệp Kế Hoan.
Diệp Kế Hoan mang theo sáu đàn em tâm phúc chuyển đến nơi này. Đi cùng hắn còn có Quý Chính Hùng gương mặt vĩnh viễn âm trầm.
Kho hàng đã được quét dọn qua một lần nhưng vẫn rách nát không chịu nổi.
Trương Tử Hào nhìn hai người, chậm rãi nói.
Trương Tử Hào quả nhiên đủ giảo hoạt. Để vứt bỏ cảnh sát theo dõi mình, hắn cố ý trắng trợn tiến vào Quảng thành nhưng lại âm thầm đi thuyền trở về.
Thậm chí bây giờ còn có một tên đàn em đang dùng thẻ căn cước của hắn tại một khách sạn ở Quảng thành. Hành động này đã thành công chuyển hướng sự chú ý của cảnh sát.
“Biển số HK1, có nghĩa là ngàn dặm mới tìm được một. Mỗi lần Hà tiên sinh đi công tác, hắn nhất định sẽ đi một chiếc xe có biển số này, một chiếc Rolls-Royce Silver Spur.”
Nam nhân lên tiếng: “Hắn có sáu vệ sĩ, đều xuất thân từ G4, tinh thông đấu súng. Ông vua cờ bạc này có vẻ rất sợ chết.”
Diệp Kế Hoan nghe xong, ánh mắt càng thêm hung hãn: "Ai cũng chỉ có một cái mạng. Sáu người chẳng qua chỉ là việc của mấy viên đạn mà thôi.”
Trương Tử Hào từ chối cho ý kiến, nhìn thoáng qua Diệp Kế Hoan rồi tiếp tục nói: “Sáu vệ sĩ sẽ ngồi trên hai chiếc xe Mercedes-Benz chống đạn khác trong đoàn xe vào các ngày trong tuần. Đây chỉ là cấu hình cho việc di chuyển thông thường.”
“Di chuyển thông thường: “
Quý Chính Hùng cau mày: “Hiện tại Hào Giang loạn như vậy, hắn nhất định sẽ mang theo nhiều vệ sĩ hơn.”
“Đúng vậy.”
Trương Tử Hào mỉm cười: “Căn cứ theo tin tức mà ta nhận được, hẳn sẽ được nâng lên con số mười bốn người. Hơn nữa chúng ta nhất định phải đặc biệt chú ý một người.”
Hắn nói xong, một tấm hình được dán lên một tấm giấy cứng màu trắng dùng làm bảng tạm thời.
Mái tóc của nam nhân trong ảnh hơi bạc, nhưng cơ bắp phát triển tốt khiến cho hắn nhìn qua giống như một con báo.