“Hà Thiết, lái xe của Hà tiên sinh. Nghe nói là đả tử do đích thân Hãn Cân Thanh dạy dỗ, giỏi đánh đấm vô cùng.”
Trương Tử Hào nhìn tấm ván gỗ vứt dưới chân Diệp Kế Hoan: “Nghe nói người này có thể một quyền đánh xuyên qua ba tấm ván gỗ dày, không khác gì cái tấm dưới chân ngươi.”
Câu nói này khiến Diệp Kế Hoan nheo mắt lại.
Đốt điếu thuốc lá, Quý Chính Hùng lên tiếng: “Vì sao nhất định phải chọn hắn?”
“Hỏi hay lắm.”
Trương Tử Hào lên tiếng: “Bởi vì sòng bạc của hắn đã thắng của ta bốn trăm triệu, hơn nữa hắn cũng là người có tiền nhất. Ngoại trừ Hà tiên sinh, không ai có thể trong thời gian ngắn bỏ ra ba tỷ.”
Con số này vừa ra khỏi miệng, hơi thở của tất cả mọi người trở nên nặng nề.
Biểu hiện của Trương Tử Hào trở nên điên cuồng: “Ba người chúng ta hợp tác. Không chơi thì thôi, đã chơi thì phải chơi cho lớn. Hà tiên sinh hoành hành Hào Giang mấy chục năm chính là màn biểu diễn chào cảm ơn tốt nhất của chúng ta.”
“Nhưng nguy hiểm cũng rất lớn.”
Quý Chính Hùng nhìn Trương Tử Hào: “Cẩn thận chúng ta có mạng kiếm tiền mà không có mạng để tiêu tiền đấy.”
“Highrisk, highreward.” (Rủi ro cao, phần thưởng cao).
Trương Tử Hào nói ra một câu tiếng Anh, sau đó nhếch miệng nói với Quý Chính Hùng: “Ngươi nên học thêm vài câu tiếng Anh đi. Bởi vì chúng ta sẽ tiêu dao bên kia bờ đại dương hết quãng đời còn lại.”
“Xem ra tin tức của ngươi không linh thông như ta nghĩ.”
Quý Chính Hùng là người đơn đả độc đấu nhiều nhất trong ba người, không thể hiện ra thực lực nhất định thì sẽ bị xem nhẹ. Điều này rất nguy hiểm.
Những người này không một ai không phải hạng người tâm ngoan thủ lạt. Một người đang ở thế yếu lại đòi một số tiền lớn như vậy, đây chính là muốn mạng người.
Nam nhân lên tiếng: “Ta biết đạo lý rủi ro cao, phần thưởng cao. Quên nói cho ngươi biết, ta cũng từng đi học, hơn nữa chuyên ngành của ta là nổ mìn đấy.”
Quý Chính Hùng cười lạnh: “Cứ chơi lớn hơn đi, ta có đường, ngươi có tài chính. Ta sẽ tìm người đến đại lục mua mấy tấn TT. Ta tin vị Hà tiên sinh kia dù đau lòng cũng không muốn nhìn thấy sòng bạc Hào Giang biến thành phế tích.”
Nam nhân nhìn mọi người đang kinh ngạc đến ngây người: “Ba tỷ, vẫn còn ít một chút. Vậy toàn bộ ngành công nghiệp cờ bạc có giá bao nhiêu tiền?”
Diệp Kế Hoan há to miệng nhìn Trương Tử Hào đang bị chấn kinh. Hai người không hẹn mà cùng cười ha hả.
“Tốt.”
Trương Tử Hào vò bản kế hoạch điều tra mà hắn đã chuẩn bị trước đó thành một cục: “Chúng ta sẽ đoạt toàn bộ sản nghiệp cờ bạc của hắn ở Hào Giang.”
Ánh mắt Diệp Kế Hoan vô cùng hưng phấn. Sắc mặt Quý Chính Hùng luôn âm trầm lúc này lại kích động. Bọn hắn đã hoàn toàn điên cuồng.
…
Sáng hôm sau Phương Đường gặp được Tô Bình Nam không phải ngẫu nhiên, nhưng hắn che giấu rất tốt. Tiểu Trương đi cùng mảy may không phát hiện được dụng ý chân chính của lãnh đạo mình khi vòng quanh trước cửa tập đoàn Cẩm Tú.
Điều khiến Phương Đường cảm thấy bất ngờ là trong lúc hắn tham gia một bữa tiệc cá nhân, một người khó tin nhất đã xuất hiện trước mặt hắn.
Lưu Đại Tùng của tập đoàn Cẩm Tú.
“Giám đốc Lưu?”
Phương Đường cực kỳ kinh ngạc, thậm chí không che giấu biểu hiện của mình. Điều này khác với phong cách nhất quán nước chảy mây trôi của hắn.
“Gọi ta Tiểu Lưu là được.”
Kỹ năng giao tiếp tuyệt vời của Lưu Đại Tùng nằm ở khả năng có thể khiến bất cứ ai cũng cảm thấy hài lòng về hắn mà không hề hay biết.
“Ta là hàng xóm của Hậu ca, trong lúc vô tình nhắc đến lãnh đạo của ngươi mới biết các ngươi đã quen biết hơn hai mươi năm. Cho nên ta quyết định mặt dày không mời mà đến. Bữa cơm này ta mời khách, xem như bồi tội vì đã quấy rầy nhã hứng của ông chủ Phương.”
Lưu Đại Tùng mỉm cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta đến một nhà hàng lịch sự tao nhã như vậy, coi như nhờ Hầu ca và ông chủ Phương vậy.”
Phương Đường quay sang nhìn Hậu Xương Bình, trong lòng nổi sóng.
Hậu Xương Bình.
Lão đại ngành thanh tra Thiên Nam, ngồi vị trí này đã nhiều năm rồi, trời sinh tính tình lãnh đạm, râu đen mặt đen, bạn bè rất ít, gần như không có bất kỳ sở thích nào, có tiếng khó tiếp cận.
Nhưng Lưu Đại Tùng mới đến bao lâu chứ?
Nhìn người một nhà Hậu Xương Bình cười hì hì tiếp đãi, biểu hiện chẳng khác nào hoan nghênh bạn cũ lâu năm.
Cẩm Tú thật lợi hại, Tô Bình Nam cũng thật lợi hại.
Phương Đường biết rõ nơi Hậu Xương Bình đang sống.
Rộng chưa đến tám mươi mét vuông, là một căn nhà do dơn vị cấp, vị trí thuộc về một căn nhà lầu cũ nát không chịu nổi. Khi đến mùa đông, tám chín phần mười không biết ở đó sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ không ít người đã chuyển sang nơi khác.
Lưu Đại Tùng thì sao?
Giám đốc bộ phận PR của tập đoàn Cẩm Tú.
Tập đoàn Cẩm Tú có đãi ngộ gì?
Ở Thiên Nam, mọi người thường hay bàn tán về mức độ ra tay hào phóng của Tô Bình Nam. Một cao tầng Cẩm Tú lại ở cái nơi rách nát như vậy sao?
Đánh chết Phương Đường cũng không tin.
Ông chủ Hậu không chịu dời đi là vì hắn bướng bỉnh. Không biết bao nhiêu người khuyên hắn đều bị hắn dùng một câu “lão đầu tử ở đây quen rồi” mà từ chối.
Nhìn Lưu Đại Tùng cười hì hì trước mắt, trong lòng Phương Đường bắt đầu cảnh giác. Đối phương đã tìm đến đây, thế không phải…
Hắn còn chưa lên tiếng, cửa phòng bao đã được đẩy ra. Một gương mặt tươi cười xuất hiện trước mặt mọi người.
Giang Tiểu Lạc, quản lý của nhà hàng thanh danh đang lên cao ở Thiên Đô này, một nữ nhân khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan tinh xảo, chỉ là xương gò má hơi cao, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nữ nhân, ngược lại còn có thêm vài phần khí khái hào hùng.
Có thể kinh doanh Bác Nhã Cư phát đạt đến vậy trong một phạm vi nhỏ, công lao của nữ nhân không thể bỏ qua, nhưng quan trọng hơn cả là nam nhân sau lưng nàng, ông chủ Phương Đường.
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ông chủ Phương cũng không ngoại lệ. Nhưng hai người quan hệ rất bí mật, bao gồm cả Hậu Xương Bình cũng không biết tư tình giữa hai người.