Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239. Đồng Hồ Đôi

Chương 1239. Đồng hồ đôi
Chương 1239. Đồng hồ đôi

“Sáng hôm nay có Hỉ Thước đáp xuống nóc nhà, ta biết rõ nhất định có khách quý đến thăm, liền đi hầm một vài món ăn trân quý. Hiện tại lâm sản Hải Châu và Phong thành đều bị Cẩm Tú Sơn Trang và Thiên Hương Lâu lũng đoạn, muốn có được con heo rừng này cũng phải phí hết công sức đấy.”

Giang Tiểu Lạc nũng nịu nói.

Mặc dù Lưu Đại Tùng có mặt ở đây khiến nữ nhân có chút ngạc nhiên nhưng nàng đã âm thầm liếc nhìn Phương Đường ở một bên.

“Vị lãnh đạo này là?”

Giang Tiểu Lạc thoải mái đưa tay: “Gọi ta là Giang Tiểu Lạc hoặc Tiểu Lạc gì cũng được. Có ăn kiêng gì không thì dặn dò ta một tiếng, ta nhất định sẽ khiến cho lãnh đạo xem như ở nhà.”

“Lãnh đạo thì không dám nhận, ta là Lưu Đại Tùng, là dân làm ăn.”

Nụ cười của Lưu Đại Tùng lại càng sâu hơn: “Vậy phải làm phiền Giang tiểu thư rồi. Ta không ăn kiêng.”

Trong suốt bữa tiệc, Lưu Đại Tùng nói liên tiếp, thái độ vừa đúng, làm cho tất cả mọi người cảm thấy như có gió xuân tràn vào. Tuy nhiên, hắn không hề đề cập một chữ nào về chủ đề ngày hôm qua với Phương Đường, đến mức nhìn hắn trò chuyện với Hậu Xương Bình, Phương Đường cũng không rõ mục đích đến đây của đối phương là hắn hay là Hậu Xương Bình.

Tiệc rượu kết thúc.

Giang Tiểu Lạc mặc chiếc áo màu trắng tìm cớ gọi lại Phương Đường.

“Chuyện gì?”

Phương Đường tiếp nhận Bích Loa Xuân mà Giang Tiểu Lạc cố tình chuẩn bị cho hắn, nhấp một ngụm rồi nói: “Chuyện em trai ngươi nhận thầu chợ bán thức ăn đã không thành vấn đề, nhưng tốt nhất đừng để hắn trực tiếp ra mặt. Rất nhiều người xem trọng vụ thầu này, để lại chỗ trống cũng tốt cho tất cả mọi người.”

Ông chủ Phương dịu dàng nói với Giang Tiểu Lạc: “Nhưng chuyện các ngươi muốn đến Tây Sơn khai thác cần phải gác lại một chút. Lợi nhuận của chợ cũng không ít, đừng quá tham.”

Nhìn ra được Phương Đường cực kỳ thích Giang Tiểu Lạc. Cho dù phê bình đối phương lòng tham quá lớn nhưng thái độ vẫn hòa ái vô cùng. Nếu biết được, không biết người vợ đã chiến tranh lạnh với hắn mười năm nay sẽ có cảm giác như thế nào.

“Nghe ngươi hết.”

Có thể ăn Phương Đường đến gắt gao, Giang Tiểu Lạc không chỉ dựa vào sắc đẹp mà còn có sự dịu dàng của một người tri kỷ.

Nữ nhân bước ra đằng sau nam nhân, thủ pháp thành thạo xoa bóp huyệt Thái Dương cho hắn: “Ta giữ ngươi lại là muốn tìm hiểu bối cảnh của vị Lưu Đại Tùng kia. Hắn dường như biết cái gì đó.”

Câu nói này khiến Phương Đường dựng thẳng người lên.

“Có ý gì?”

“Khi hắn tính tiền có nói một câu rất lạ.”

Nữ nhân trả lời: “Đồng hồ Bulgari có khí chất của giới nhà giàu mới nổi, không phù hợp với khí chất của những người có văn hóa. Ta thấy cổ tay bà chủ Giang không có gì, cho nên đã mang theo một phần quà gặp mặt.”

Dứt lời, nữ nhân kéo ngăn tủ lấy ra một cái hộp vô cùng xinh xắn đặt trước mặt Phương Đường.

Nhìn cái hộp, mặt Phương Đường vẫn không chút biểu cảm. Nữ nhân hoảng sợ hỏi: “Có phải ta đã làm sai chuyện gì hay không?”

Nam nhân chậm rãi lắc đầu.

Chiếc hộp được mở ra, một cặp đồng hồ đôi tinh xảo của Vacheron Constantin xuất hiện trước mặt hắn.

“Đẹp quá.”

Giang Tiểu Lạc che miệng, đồng hồ cổ điển và bề mặt màu đen đầy cảm giác công nghệ tạo thành một cảm giác hài hòa và thống nhất, dường như có giá trị rất lớn.

“Đúng, rất đẹp.”

Ánh mắt của Phương Đường còn cao hơn bạn gái của mình rất nhiều: “Phiên bản giới hạn trị giá một trăm tám mươi ngàn làm sao mà xấu được.”

Nữ nhân hiểu được phân lượng của thứ này, không khỏi im miệng.

“Đối phương từ đầu đến cuối không nhắc tới tên của ta? Chỉ nói Bulgari? Nói muốn tặng cho ngươi?”

Ánh mắt Phương Đường khẽ quét qua đồng hồ trên cổ tay mình.

“Đúng vậy.”

Giang Tiểu Lạc gật đầu: “Nhưng ta chỉ là chủ của một quán cơm, vì sao người ta lại tặng cho ta món quà đắt đến vậy? Nhất định hắn biết quan hệ giữa chúng ta.”

“Cất đi.”

Phương Đường suy nghĩ thật nhanh. Hắn gật đầu: “Nếu đối phương đã muốn biểu đạt thiện ý, ta cũng không ngại lên thuyền của hắn.”

Trước mặt nữ nhân của mình, Phương Đường để lại ba phần mặt mũi cho mình.

Hắn hiểu ý món quà này của Tô Bình Nam, là cảnh cáo nhưng cũng là giao hảo. Tất cả mọi người đều là người thông minh, không nói thì cả đôi bên đều hiểu.

“Đối phương là ai thế?”

Giang Tiểu Lạc tò mò hỏi: “Ngươi không thể trêu vào hắn sao?”

Nữ nhân có chút không tin. Nàng ở với Phương Đường không phải ngày một ngày hai. Nam nhân này luôn âm thầm giúp nàng xử lý tất cả mọi chuyện. Điều này khiến cho Giang Tiểu Lạc có một sự sùng bái và tự tin mù quáng.

“Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

Phương Đường yên lặng đổi chiếc đồng hồ trên tay.

Hắn hiểu đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Đánh cờ mảnh đất Tây Sơn còn chưa được triển khai, Tô Bình Nam đã chi mạnh. Đây chẳng qua chỉ là ném đá dò đường.

Nếu đã đồng ý lên thuyền, đồng hồ đeo trên tay chính là phương thức biểu đạt tốt nhất cho thái độ của mình.

“Hai năm rồi.”

Giang Tiểu Lạc ngoan ngoãn trả lời.

“Đối phương chính là tập đoàn Cẩm Tú. Chắc hẳn hai năm qua, ngươi đã nghe qua cái tên này.”

Giang Tiểu Lạc che miệng kinh hô: “Tiểu Hồng Bào sao?”

Một câu Tiểu Hồng Bào khiến cho Giang Tiểu Lạc nhìn qua rất có khí chất văn nghệ phải xuất thần.

Ở Thiên Đô, thậm chí Thiên Nam, xưng hô liên quan đến Tô Bình Nam rất nhiều, đại khái chia làm ba loại.

Xưng hô Tô tổng, phần lớn là thương nhân hoặc quan lại chính thống. Đại Trùng là thuật ngữ dành riêng cho người như An mập.

Chỉ có ba chữ Tiểu Hồng Bào mới bắt nguồn từ tam giáo cửu lưu chính cống.

Ông chủ Phương nhìn nữ nhân như chim non nép vào người, giọng điệu lần đầu tiên nghiêm túc hẳn lên: “Tô Bình Nam không thích xưng hô này. Về sau gọi là Tô tổng, nhớ chưa?”

Giang Tiểu Lạc dịu dàng gật đầu.

Bây giờ nàng đã chậm rãi dung nhập vào vòng tròn của nam nhân, mới biết được nhiều chuyện lục đục còn nguy hiểm và phức tạp hơn những gì nàng trải qua trước kia nhiều.

Hết chương 1239.
Bình Luận (0)
Comment