Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1240 - Chương 1240. Cơ Hội Chỉ Có Một Lần

Chương 1240. Cơ hội chỉ có một lần
Chương 1240. Cơ hội chỉ có một lần

“Hắn không phải chỉ là một người làm ăn thôi sao?”

Giang Tiểu Lạc không hiểu hỏi. Thứ nhất, nó có lợi cho việc khai thác tầm mắt và tư duy của nàng. Một nguyên nhân quan trọng hơn là khiến cho lòng hư vinh của nam nhân tăng lên.

Phương pháp này rất hữu dụng.

“Người làm ăn?”

Phương Đường ngửa đầu nhớ đến cố sự về Tô Bình Nam, chậm rãi lắc đầu.

“Mới có bao nhiêu năm chứ?”

Nam nhân lẩm bẩm: “Tô Bình Nam đã phát triển tập đoàn Cẩm Tú trở nên khổng lồ như vậy, còn từng bước một đứng vững căn cơ. Hắn chỉ là một người làm ăn thôi sao?”

Người có thể lăn lộn thành nhân vật phong vân đều không đơn giản. Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Đường đã đánh giá lại sơ bộ về tập đoàn Cẩm Tú. Hắn nghiễm nhiên đặt Tô Bình Nam lên một vị trí cao hơn.

“Cũng không tính là người làm ăn. Nghe nói rất nhiều người đều sợ hắn, nói người này làm việc hung ác. Ta có quen mấy ông chủ đất, khi nhắc đến Tiểu Hồng Bào, không, nhắc đến Tô tổng, tất cả đều cẩn thận.”

Giang Tiểu Lạc rất biết nghe lời, lập tức đổi ba chữ Tiểu Hồng Bào thành Tô tổng.

“Góc độ nhìn sự việc phải cao hơn một chút.”

Nói là đang dạy cho nữ nhân, chi bằng nói là Phương Đường đang lẩm bẩm: “Tô Bình Nam có thể bước đến địa vị như bây giờ, từ bên ngoài nhìn vào là do nắm bắt cơ hội quá tốt nên mới có thể kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ. Thật ra, đây chỉ là thứ có thể nhìn thấy bên ngoài, còn những thứ không nhìn thấy như luồn cúi, hung ác, giết người… hẳn cũng không thiếu.”

Loại người kiêu hùng, bình thường nắm bắt và hiểu biết rất cực đoan về rủi ro hoặc nguy hiểm. Nếu không có ý tốt, rất có thể sẽ bị đối phương nhe nanh cắn xé.

Về việc có thể chống đỡ được công kích của Đại Trùng hay không, ông chủ Phương đột nhiên phát hiện hắn không có một phần chắc chắn.

Lúc này, Tô Bình Nam được Phương Đường coi là Đại Trùng độc ác đang mỉm cười, vùi đầu ăn cơm, cực kỳ giống một nạn dân, nào có nửa phần thần thái khiến người ta sợ hãi.

Tô Bình Nam khó có được lúc ở nhà ăn một bữa cơm rau dưa. Cho nên, bữa cơm này tập trung đầy đủ bốn anh em, không thiếu một người.

Tô gia thay đổi không lớn, nhưng bụng của Dương Quỳnh Ngọc đã lớn, rất nhiều việc nhà không thể làm được, vì thế Tô gia có thêm một bảo mẫu.

Bảo mẫu tên Địch Lệ Lệ. Lúc này, nàng đang căng thẳng nhìn bóng lưng của nam nhân lần đầu tiên nàng gặp.

Bóng lưng nam nhân mặc áo sơ mi trắng rất cường tráng. Địch Lệ Lệ đã nghe vô số lần chuyện của người này. Hiện tại, nội tâm nữ nhân tràn đầy thấp thỏm.

Nàng biết rất rõ người định đoạt chân chính trong ngôi nhà này là ai.

Hương vị món ăn do ngươi nấu có hợp khẩu vị của đối phương hay không có lẽ là nguyên nhân chính quyết định ngươi có được ở lại hay không.

Nàng là người huyện Trường Dương, là đồng hương của Dương Quỳnh Ngọc, cũng từng là nhân viên tạp vụ trong cùng một xí nghiệp.

Nhưng mệnh của nàng không tốt bằng Dương Quỳnh Ngọc.

Sau khi nghỉ việc, nàng và chồng mở một quán cơm nhỏ. Thời gian ban đầu cũng không tệ. Tay nghề nấu cơm của Địch Lệ Lệ vô cùng ngon, khách đến ủng hộ rất nhiều.

Buôn bán tưởng chừng như rất phát đạt, nhưng khi chồng của nàng cưỡi xe máy đi mua thức ăn đụng phải một lão nhân. Tiền thuốc men, tiền bồi thường… đủ loại các phí tổn cộng lại giống như ngọn núi lớn đè xuống.

Nhà dột còn gặp mưa rào, nam nhân nội hỏa công tâm mà ngã bệnh. Kết quả kiểm tra, hắn đã mắc bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính.

Trời sập…

Gia đình đang êm đẹp cứ vậy mà sụp đổ.

Vấn đề sinh kế như một ngọn núi, vì vậy Địch Lệ Lệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm Dương Ngọc Quỳnh.

Cũng từng là người được bạn bè đồng lứa huyện Trường Dương hâm mộ, ghen tỵ, đồng bệnh tương liên, hơn nữa Dương Ngọc Quỳnh cũng đang cần một bảo mẫu trong nhà, vì thế nàng đã giữ Địch Lệ Lệ lại.

Địch Lệ Lệ vẫn luôn nghe nói người chị em này của mình hiện đang sống như hoàng đế. Nàng tiến vào Tô gia mới phát hiện câu nói này không giả.

Bước chân vào ngôi nhà lộng lẫy được ví như cung điện này, nữ nhân quê mùa chất phác, chân chất hoàn toàn choáng ngợp.

“Mùi vị không tệ.”

Tô Bình Nam gật đầu với Địch Lệ Lệ, đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ đi vài phần.

“Nghe nói ngươi làm hộ chiếu rồi?”

Tô Bình Nam không chú ý nhiều tới người giúp việc mới trong nhà. Nam nhân quay sang nhìn Tô An Tây, hỏi: “Khoảng ngày mấy thì đi?”

“Nửa tháng nữa.”

Tô An Tây đứng dậy đơm một chén cơm nữa cho Tô Bình Nam: “Gần đây ta đang học một số kiến thức sơ cứu.”

“Ta hoàn toàn không có ý kiến gì về việc ngươi đi làm tình nguyện.”

Không để ý đến ánh mắt của Tô mẫu, Tô Bình Nam nói tiếp: “Nhận thức về thế giới này là do kinh nghiệm quyết định, đi ra ngoài cũng là chuyện tốt.”

“Hãy tiếp xúc với các nền văn hóa khác, nhưng ngươi không được phép nói với bất kỳ ai về mối quan hệ của ngươi với ta, hãy nhớ điều đó.”

Nam nhân nhớ lại vụ nổ súng ở New York, giọng điệu nghiêm túc.

“Vâng.”

Mặc dù không biết vì sao nhưng Tô An Tây nghe ra được giọng điệu nghiêm túc của nhị ca, lập tức gật đầu.

Nam nhân buông đũa, quay sang nhìn Tô Chấn Đông đang nở nụ cười nịnh nọt: “Ba tháng nữa chị dâu sẽ sinh. Những gì ta nói với ngươi, ta sẽ giữ lời. Ngươi định lúc nào thì đi?”

Tô Chấn Đông nhìn Tô Bình Nam, do dự một chút rồi nói: “Nhanh thôi. Ta muốn ra ngoài mở rộng tình hình càng sớm càng tốt. Ta muốn trở về trước khi đứa bé được sinh ra. Như vậy không thể chậm trễ được nữa.”

Nhìn ánh mắt kích động của đại ca, Tô Bình Nam gật đầu: “Tiền thì ngươi tìm Định Bắc mà lấy. Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần.”

Hết chương 1240.
Bình Luận (0)
Comment