Nơi Tô An Tây sẽ đến là thành phố lớn thứ hai ở miền tây Mexico, Sinaloa.
Nông nghiệp đô thị và phát triển khai khoáng của thành phố giáp Thái Bình Dương này rất phát triển, nổi tiếng nhất là tập đoàn Sinaloa được đặt tên theo thành phố.
Khoảng cách quá lớn giữa người giàu và người nghèo đã tạo nên những khu ổ chuột ở khắp mọi nơi, những khu ổ chuột bẩn thỉu này đầy bạo lực, ma túy, khiêu dâm… tất cả những điều tối tăm đến nghẹt thở.
Những con đường hẹp và bẩn thỉu trải dài theo mọi hướng đã trở thành vỏ bọc tốt nhất cho tội phạm, người dân đã quen với mọi thứ như bạo lực và khiêu dâm, khiến nơi đây trở thành nơi sản sinh sản tội phạm tốt nhất.
Bàn tay đang cầm súng của Johnny không run một chút nào.
Từ ánh mắt lãnh đạm và động tác cầm súng lão luyện, không thể nhận ra đây chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Hôm nay là ngày trọng đại của hắn.
Vì đã bắn chết một ông lớn trong băng đảng Benny - đối thủ trong lần hành động bạo lực trước, cho nên hắn được anh họ Bieber có biệt danh Khoai Tây ưu ái, lần này mới có cơ hội kiếm tiền.
Mục tiêu của bọn hắn là một chiếc xe tải chở bình gas. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì chiếc xe tải này đã thu được một lượng lớn tiền mặt từ việc bán bình gas.
Lần này hắn có thể kiếm được hai trăm đô la, một số tiền rất lớn, mà Johnny thì đang rất cần tiền.
Hắn khác với những người bạn đồng hành che mặt của mình, số tiền hắn nhận được không phải để phung phí mà là để dành cho người mẹ người Mỹ gốc Hoa của mình, một nữ nhân mắc bệnh nan y vì đã làm việc rất vất vả để nuôi nấng anh chị em hắn.
Khám bệnh cần rất nhiều tiền.
“Johnny, ngươi là người có văn hóa.”
Anh họ Bieber đang hút một điếu thuốc: “Cho nên ta mới làm theo kế hoạch của ngươi, nhưng nếu có chuyện gì không hay, cho dù ta không quan tâm, Gage nhất định sẽ bắn chết ngươi.”
Giọng nói của Bieber rất nhỏ: “Hắn sợ ta tin tưởng ngươi bỏ rơi hắn, cho nên ngươi hiểu ý của ta chứ? Nếu như thất bại, ngươi tìm biện pháp giết hắn trước đi.”
Vỗ vai em họ, Bieber phun ra tàn thuốc: “Nhưng ngươi phải biết lựa thời điểm, tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy. Như vậy chúng ta mới có thể giá họa cho đám người Benny được.”
Johnny gật đầu lia lịa.
Gọi là người có văn hóa là bởi vì hắn là một trong số ít những đứa trẻ ở khu ổ chuột không bỏ học cho đến lớp 7, tất cả là nhờ người mẹ Trung Quốc của hắn.
Khi mẹ còn khỏe, điều mà mẹ thường hay nói với anh em hắn là: “Hãy học hành chăm chỉ, chỉ có như vậy ngươi mới có thể thoát khỏi khu ổ chuột địa ngục này.”
Mọi hy vọng đột ngột vụt tắt vào ngày mẹ hắn ngã bệnh. Giống như vô số người khác ở độ tuổi của hắn, Jonny cuối cùng cũng cầm lên khẩu súng lục.
Hắn muốn dựa vào thứ vũ khí bạo lực này để chiến đấu giành lấy cơ hội sống sót cho mẹ và em gái của mình.
Còn ba của Johnny?
Hắn bị đánh chết trên đường phố khi Johnny mới bảy tuổi, bị bắn vào đầu, toàn bộ khuôn mặt không thể nhận dạng được. Nếu không có hình xăm cực kỳ dễ nhận ra sau lưng thì sẽ không ai biết đây là ai.
Ở đây, chết một người là quá phổ biến.
Một chiếc xe tải chở bình xăng lọt vào tầm mắt của những thiếu niên, người lớn nhất cũng chưa đến hai mươi. Bieber vui vẻ gật đầu với em họ Jonny đã vạch ra lộ trình đánh chặn.
“Ngươi đã đoán đúng hắn đi đường nào, ta nghĩ tối nay chúng ta có thể ăn một bữa cơm khiến ai cũng phải ghen tị.”
Các thiếu niên hoan hô.
Đối với những thiếu niên cầm súng này mà nói, ánh mắt của người qua đường không có gì kinh ngạc. Bọn hắn đã quen với việc giết chóc, tất cả những gì bọn hắn lưu lại chỉ là cảm giác tê dại kéo dài.
“Chúng ta cần chờ hai mươi phút.”
Johnny nhìn chiếc xe tải đậu ở đằng xa: “Hắn cần thời gian giúp chúng ta thu tiền.”
…
Sau khi tam tặc vương tụ họp, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Trương Tử Hào vẫn ung dung xuất hiện trước mắt cảnh sát như không có chuyện gì xảy ra, nhưng một số tay chân đắc lực của hắn đã biến mất không thấy tung tích.
Trần Trí Hạo là một trong số đó.
Hắn phụ trách liên hệ với một nhân vật quyền lực ở Campuchia. Hành động lần này của Trương Tử Hào quá lớn, lại có một số vũ khí nhạy cảm khiến nhiều người trung gian nản lòng.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể tự mình thực hiện một chuyến đi.
Nước sông Mekong trong vắt. Một nam nhân ngồi cau mày, còn có một môi giới đến từ Thải Vân Chi Nam, Trương Lão Thực.
Lần này người Trương Tử Hào muốn liên hệ là tập đoàn Joseph's Lampang, tập đoàn nổi tiếng không kém tập đoàn Kunsha.
So với tập đoàn Kunsha rất đáng tin cậy, tập đoàn Lampang độc ác, tàn nhẫn và ngang ngược hơn, điều này khiến Trần Trí Hạo có phần bất an.
Vì lý do an toàn, hắn tìm một người đồng hành, chính là Trương Lão Thực, nghe nói là một mã tử có tư lịch nhất của Thải Vân Chi Nam.
Đối phương được cho là có mạng lưới quan hệ rất rộng và danh tiếng tốt. Tuy giá cả hơi đắt, nhưng đây không phải là vấn đề lớn đối với những kẻ giàu có.
Trương Tử Hào không thiếu tiền, hắn cần sự an toàn.
Đưa một triệu đỏ cho Trương Lão Thực trông giống như một lão nông, Trần Trí Hạo nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn: "Trương ca, ngươi đã quen với mối quan hệ ở đây, ngươi có cần phải cẩn thận như vậy không?”
Đã đổi ba chiếc thuyền trên đường đi khiến cho Trần Trí Hạo như đang đi trên dây thép theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Nhậm Cửu gia trốn sang Myanmar. Chu Bát gia giao tuyến này cho công ty Long Đằng. Công ty mới này rất có thế lực, chúng ta cẩn thận một chút cũng không sao.”
Trương Lão Thực đưa ra đáp án.
“Ở đây các ngươi đấu ghê thật.”
Trần Trí Hạo nhẹ gật đầu: “Thật ra điều này không tốt. Nó không có trật tự như Cảng thành. Các băng đảng lớn ở đó đó rất tuân thủ kỷ luật, điều này tốt cho mọi người.”
Trương Lão Thực gật đầu.
Chu Lão Bát không chèn ép được người ta, cũng không có bất kỳ tham vọng nào. Hiện tại tam giáo cửu lưu ở Thải Vân Chi Nam đang bị một công ty nước ngoài đàn áp gắt gao. Kinh tâm động phách trong đó khiến cho lão giang hồ như hắn phải kinh hồn táng đảm.