Trong khi hai người đang trò chuyện, thuyền đột ngột dừng lại.
“Lão Lưu, chuyện gì vậy?”
Trương Lão Thực đứng dậy, còn chưa bước ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền, hắn đã đứng ngây ra đó, một khẩu súng lục màu đen chĩa vào trán.
“Con đường phát tài này phải chào hỏi chứ.”
Đã từng là tướng tài của Hải Đông Thanh, hiện tại thuộc về công ty Long Đằng, Trương Hoa cười lạnh: “Trương Lão Thực, lần này ngươi phạm quy rồi.”
Trần Trí Hạo cũng bước ra khỏi buồng nhỏ, sờ khẩu súng trong ngực, sắc mặt do dự thật lâu, cuối cùng thở dài, ngoan ngoãn giơ hai tay qua đầu.
Hắn rất thông minh, cũng hiểu được đối phương có thể tìm được Trương Lão Thực thì nhất định đã có chuẩn bị. Hắn không muốn tìm chết.
Oan hồn trong con sông này nhiều lắm, hắn không muốn trở thành một trong số đó. Sau khi đi ra ngoài, hắn nhìn thấy sáu bảy nam nhân sắc mặt nghiêm nghị, hắn biết mình đã chọn đúng.
Từ cử chỉ của những người cầm súng này, bọn hắn chắc chắn là cựu chiến binh, vì con sông là lãnh thổ của bọn hắn, Trần Trí Hạo không có cơ hội chiến thắng.
Sắc mặt Trương Lão Thực có chút tái nhợt.
Sự xuất hiện đột ngột của công ty Long Đằng khiến những con chuột như bọn hắn cảm thấy bất ngờ. Hơn nữa, phương thức kiểm soát của đối phương hoàn toàn khác với Nhậm Cửu trước đây.
Dã tâm khống chế của những người này quá mạnh. Tuy đối phương sẽ phụ trách một số việc phiền toái, nhưng đám lão giang hồ như bọn hắn không muốn vì chút lợi nhuận và an toàn mà giao tử huyệt của mình cho đối phương.
Ai biết rốt cuộc công ty Long Đằng có bối cảnh gì chứ? Dù sao từ ngoài mặt nhìn vào, không ai thấy được con đường mà đối phương đi qua.
Công ty này gần đây đã trở nên nổi tiếng ở Thải Vân Chi Nam nhưng ít người biết rằng một công ty có cái tên Hạ quốc lại có vốn đầu tư nước ngoài.
Công ty đã cắm rễ ngay từ khi nó được ra mắt.
Khoản đầu tư quy mô lớn cho phép bọn hắn có được địa vị và lợi ích mà không ai trong số những người này có được với tốc độ nhanh nhất.
Nên biết rằng Thải Vân Chi Nam không chỉ có thuốc lá, mà còn có rất nhiều khoáng sản, dược liệu hoang dã khắp núi rừng, là của cải vô tận.
Công ty Long Đằng đã nỗ lực rất nhiều để tham gia vào một ngành có đầu tư lớn và lợi nhuận ổn định, nhưng nó không phải là một ngành lợi nhuận khổng lồ. Đối với chính quyền Thải Vân mà nói, nó chính là cơn mưa sau một đợt hạn hán kéo dài.
Khi Long Đằng thực hiện kế hoạch ba năm và sau đó triển khai sáu năm, sự hỗ trợ mà bọn hắn nhận được là chưa từng có.
“Ta nhận thua.”
Ánh mắt Trương Lão Thực oán độc nhìn về phía lão Lưu đang lái thuyền: “Anh em mấy chục năm, đúng là rất tốt.”
Lời còn chưa dứt, một quyền của Trương Hoa đã đánh vào mặt hắn. Máu màu đỏ sẫm và mấy chiếc răng rơi xuống khiến cho Trần Trí Hào muốn dùng tiền giải quyết thức thời ngậm miệng.
“Ta rất ghét giọng điệu của ngươi.”
Trương Hoa lục soát khắp người Trương Lão Thực, sau đó mỉm cười: “Ngươi phải học cách nói chuyện dễ nghe. Nói cho ngươi một tin tức tốt, lão Miêu đã rời đi vào ngày hôm kia. Hắn bỏ lại rất nhiều chuyện, trong đó có vụ án giết người tại Thiên Giang Tân Quán Phúc thành hai năm trước.”
Câu nói này khiến Trương Lão Thực ngẩng đầu, gương mặt không thể tưởng tượng nổi: “Làm sao ngươi biết?”
Không ai trả lời hắn, mặt Trương Lão Thực xám như tro.
“Giết người là phạm pháp, cho nên chúng ta không giết người.”
Giống như một trò ảo thuật, Trương Hoa đùa nghịch khẩu súng trong tay, sau đó biến mất.
“Chúng ta đã cho ngươi ba lần cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng. Cho nên, đây là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta với ngươi.”
Nam nhân cúi người xuống, nhìn gương mại vặn vẹo của Trương Lão Thực: “Long Đằng tiếp nhận mạng lưới quan hệ của ngươi. Ba đứa con trai của ngươi sẽ sống yên ổn. Nếu ngươi hiểu đạo lý này, hãy gật đầu. Không hiểu thì chúng ta không cần nói nữa.”
Trương Lão Thực gật đầu thật mạnh: “Ta hiểu phải làm như thế nào.”
Mấy nam nhân đến rồi đi như gió, Trần Trí Hạo đang ngây người đứng bên cạnh chợt nhận ra mình giống như không khí trong mắt những người này.
Những người này thậm chí không nhìn hắn, điều này khiến Trần Trí Hạo cảm thấy rất kỳ lạ.
“Ông chủ Trần, ta đã nghe qua thanh danh của đại phú hào.”
Người duy nhất còn ở lại là Trương Hoa mỉm cười nói: “Ta nghĩ chúng ta có thể làm bạn. Ngươi có muốn nói chuyện hay không?”
…
Chiếc xe tải dừng lại không một chút hồi hộp.
Các thiếu niên hoàn toàn không biết kiềm chế là gì. Những viên đạn bay ngang qua giữa ban ngày khiến người lái xe sợ hãi.
“Đây là xe tải của Faith tiên sinh, các ngươi…”
Chưa kịp nói hết, Bieber đã dùng báng súng khiến tài xế phải học cách im lặng. Hắn bước nhanh về phía sau xe tải, cười toe toét khi nhìn những bình gas chưa bán được.
Ầm!
Nam thanh niên giơ loa lên trời hét vào mặt người qua đường: “Hãy nhớ tên ta, ta là Bieber, Bieber Khoai Tây. Ngươi có thể lấy những hàng hóa này miễn phí, nhưng ngươi phải nhớ tên ta.”
Nhiều người qua đường đồng thời dừng lại, sau đó lập tức phát điên.
Những người này từ lâu đã quen với các sự cố nổ súng. Bình gas có giá mười sáu đô la, bình gas có thể đổi ra tiền. Đây là một số tiền rất lớn đối với những người này.
Tiền trên người tài xế đã bị cướp sạch, Jonny nhìn anh họ của mình với ánh mắt khinh bỉ, cùng với đám thuộc hạ như thằng hề đang hò hét phấn khích.
Những gã này có đầu óc ngu xuẩn, đứa này ngu hơn đứa kia. Một trăm sáu mươi đô la?
Làm sao có thể, Johnny hắn nghiên cứu lộ trình của chiếc xe tải này, theo ước tính, với hai chuyến hàng thì trên xe phải có bảy trăm đô la, nhất định là có gì đó không ổn.
Johnny chặn tài xế vừa được Bieber thả ra, đồng thời vung vũ khí về phía hắn: “Nghe đây, ta không muốn giết người. Nhưng ta cần ngươi giao nộp toàn bộ số tiền.”
Tài xế chỉ vào chiếc túi trống rỗng của mình với vẻ mặt thất thần: “Xin lỗi, nhưng ta thật sự không còn đồng nào. Ta sẽ mất việc vì điều này, ta còn phải nuôi ba đứa con gái, xin hãy thả ta đi, làm ơn.”