Pằng!
Tiếng súng của Johnny cắt đứt lời cầu xin của đối phương. Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, dùng súng chỉ vào trán tài xế: “Ta biết ngươi đang gạt ta. Ta hỏi lại một lần nữa, nếu ngươi còn nói dối thì ta sẽ bắn chết ngươi.”
Sắc mặt tài xế trung niên đau khổ, chỉ xuống dưới ghế: “Xin lỗi, ông chủ của ta yêu cầu, ngươi cũng biết rồi đó.”
Một đám thiếu niên không để ý đến nam nhân cầu khẩu. Bieber là người lao lên đầu tiên, mở ghế lái, ngay lập tức reo hò cuồng nhiệt.
“Ngươi biết không, ngươi chính là một thiên tài.”
Bieber bế em họ Jonny lên và điên cuồng hét vào tai của hắn: “Ngươi đủ thông minh, tương lai chúng ta sẽ trở thành những vĩ nhân như Master Guzman!”
Johnny hạ giọng: “Ta chỉ muốn mẹ ta khỏe lại.”
Gage ở một bên liếm môi đi tới bên cạnh nam hài, nghiêm túc đưa tay: “Hoan nghênh ngươi gia nhập, ta phát hiện chúng ta cần ngươi.”
Nói xong, Gage mới mười sáu tuổi đã không chút do dự bóp cò vào đầu người lái xe đang run rẩy.
Pằng!
Kèm theo cái chết của một người đàn ông trung niên, Gage nghiêm túc nói với Johnny: “Ngươi đã là anh em của ta. Đây chính là kết quả của việc lừa gạt anh em của ta, cũng là quà ta tặng ngươi.”
Dưới trời chiều, nam nhân đẫm máu đỏ sẫm giống như một nô lệ vàng.
…
Xe chở gas bị cướp và tài xế bị bắn chết.
Nhưng khi tờ báo ra mắt vào ngày hôm sau, tiêu đề trên trang nhất của tờ báo Decca lớn nhất trong khu vực chỉ là sáu từ mỉa mai.
Đêm qua không có người chết.
Có lẽ do cuộc bầu cử sắp diễn ra, cuộc sống trong khu ổ chuột thậm chí không được tính đến.
“Mẹ, ngươi sẽ không sao chứ? Ta không muốn mất ngươi, ta sẽ làm bất cứ điều gì vì ngươi.”
Johnny không ngờ giá thuốc không rẻ hơn ma tuý bao nhiêu, thậm chí có loại còn đắt hơn. Sau khi bác sĩ mà hắn thông qua Bieber tìm được tiêm cho mẹ hắn một mũi thuốc, biểu hiện của nàng rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng số tiền mà hắn cướp được không còn bao nhiêu, thế nhưng hắn lại rất vui.
“Johnny, ngươi là một đứa bé rất thông minh.”
Mẹ của Jonny có một khuôn mặt rất phù hợp với thẩm mỹ phương Đông. Mặc dù năm tháng và bệnh tật đã lưu lại nét già nua trên gương mặt nàng, nhưng vẫn rất nhiều người thừa nhận nàng là một nữ nhân xinh đẹp.
Nàng thuộc thế hệ người nhập cư thứ hai, nhưng huyết mạch Hạ quốc khiến cho nàng không hợp với người dân ở đây.
“Ta không nỡ bỏ ngươi, con trai.”
Nữ nhân vuốt ve gương mặt của con trai mình: “Nhưng mỗi người đều có con đường mà mình muốn đi. Ngươi sẽ gặp được thiên sứ của chính mình, đừng thương tâm. Ta sẽ ở Thiên Đường chúc phúc cho ngươi.”
“Ta không cần thiên sứ, ta chỉ muốn ngươi còn sống.”
Sắc mặt của Johnny âm trầm. Mẹ hắn khác với những nữ nhân bình dân khác.
Mẹ rất có văn hóa, rất xinh đẹp, luôn ăn mặc sạch sẽ, khi đó lại càng xinh đẹp hơn. Hơn nữa, từ trước đến giờ mẹ không bao giờ đánh mắng hắn. Bất luận gặp phải chuyện gì, mẹ luôn dịu dàng đối với hắn. Cho nên hắn không cách nào tưởng tượng được mình sẽ mất mẹ.
Thuốc đặc trị quả thật đã làm giảm sự đau đớn cho mẹ hắn. Nghe tiếng hô hấp của mẹ khi chìm vào giấc ngủ, Johnny nhẹ nhàng đắp chăn lại cho nàng, sau đó gật đầu với em gái rồi quay người rời khỏi phòng.
Hắn vẫn rất cần tiền.
Hai trăm đô la mua thuốc chỉ có thể giúp cho mẹ duy trì được hai ba ngày. Hắn không thể nhìn mẹ nằm trên giường bệnh chịu đựng cơn đau đớn được.
…
“Ha ha, Johnny.”
Rất ít đèn đường ở khu xóm nghèo. Bóng đêm hôm nay có vẻ tối hơn. Một bóng đen ngồi xổm ven đường lên tiếng chào Johnny.
“Tiểu Eddie?”
Thị lực của Johnny không tệ, từ hình dáng loáng thoáng hắn lập tức nhận ra đồng đảng nhỏ hơn mình một tuổi.
“Đúng vậy, là ta.”
Tiểu Eddie cũng không biết đã đợi bao lâu. Khi đứng dậy, bắp chân của hắn hơi tê, lảo đảo bước đến.
“Ngươi gặp chuyện gì sao?”
Nhìn máu màu đỏ trên người Tiểu Eddie, Johnny giật mình kêu lên.
“Ngươi có thể tưởng tượng được không?”
Nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai, sắc mặt Tiểu Eddie quái dị, giọng điệu run rẩy nói ra những gì mà hắn gặp tối nay: “Ta đã tự tay giết chết tên khốn kia. Ta bắn nát đầu của hắn.”
“Ba của ngươi?”
Johnny biết ba của Tiểu Eddie là người như thế nào. Một con ma men và lạm dụng ma túy, suốt ngày đánh vợ con, tham gia cướp bóc.
“Đúng vậy, hôm nay hắn lại uống say, dùng chai đánh mù một mắt của mẹ ta. Quá tức giận, ta đã giành lấy khẩu súng của mẹ bắn một phát vào đầu tên kia. Johnny, giết người đúng là không khó.”
Sắc mặt Tiểu Eddie đỏ bừng.
Hắn nói xong, giọng điệu kích động dò hỏi: “Bây giờ ta có súng, ta cũng đã giết người, ta có thể gia nhập với các ngươi hay không?”
Nhìn Johnny vẫn giữ im lặng, Tiểu Eddie nói tiếp: “Nghe nói hôm nay ngươi đã đưa ra ý tưởng giúp Bieber và Gega kiếm được một ngàn đô la. Anh trai, ta biết ngươi là người thông minh. Chúng ta có thể làm, cũng chỉ có như vậy chúng ta mới kiếm được nhiều tiền.”
Johnny nhìn Tiểu Eddie toàn thân đầy vết máu, lắc đầu nói: “Khu ổ chuột Kunda không lớn, đã có Bieber và Mosini quản lý. Chúng ta không thể đoạt việc làm ăn của bọn hắn. Nếu không, chúng ta sẽ bị đánh chết.”
Tiểu Eddie thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết ta có nhiều bạn bè. Chỉ cần có súng, chúng ta có thể ra tay giết chết bọn hắn.”
Dưới ánh trăng, một đứa bé trai gần mười bốn tuổi, gương mặt tràn đầy sự hung ác và tàn bạo không phù hợp với tuổi tác.
Đây là Mexico, một đất nước bị Chúa lãng quên.
…
Cùng một thời gian.
Trần Trí Hạo đã gặp được người phụ trách của tập đoàn Joseph. Toàn bộ quá trình diễn ra rất thuận lợi, hai bên đều vui vẻ.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do tập đoàn của đại phú hào không thiếu tiền. Mấy chuyện mua bán này, chỉ cần tiền vào đúng chỗ, rắc rối sẽ tan thành mây khói.
Đây không phải là điều khiến hắn kinh ngạc nhất.
Điều khiến cho Trần Trí Hạo kinh ngạc là công ty Long Đằng không thu bất kỳ phí tổn nào. Yêu cầu duy nhất chính là kết giao bạn bè với hắn.