Khi Trương Đồng bị xách ra khỏi tòa nhà Cẩm Tú, Đông Đông vào game Thiên Đường.
Gần đây Đông Đông càng ngày càng nghiện game này.
Nữ hài không thích pk, nhưng lại mê thu thập trang bị và đi dạo. Hơn nữa tiểu pháp sư lải nhải không ngừng, nàng không thấy cô đơn.
Ít nhất thì nàng cảm thấy pháp sư Tiểu Hồng Bào thú vị hơn là tối ngày thức đêm cày tiền, mặc dù nói hơi nhiều.
"Ngươi đang ở đâu?"
Đông Đông vừa online lập tức trò chuyện riêng với tiểu pháp sư: "Ta nhớ hôm nay đánh boss địa giám Cloud, bây giờ chúng ta đi đánh nhé! Nếu ngươi làm vú em tốt thì lúc ra đồ tốt, ra sẽ chia cho ngươi một nửa."
Đối phương online, nhưng mãi mà không trả lời.
"Sao thế?"
"Ngươi có đó không?"
"Này, không phải là ngươi lại bị giết chứ ông chủ Tô?"
"Lẽ nào ngươi lại gây gổ với người ta, khoác lác ngươi là tỉ phú ngoài đời thực? Người ta không để ý tới mấy lời nhảm nhí này của ngươi, hay là giết ngươi rồi?"
Đông Đông bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch, còn Tô Bình Nam thì sầm mặt nhìn lời thoại không ngừng nhảy ra trên màn hình, trán chảy đầy vạch đen.
Hắn không biết trò chuyện riêng.
Trương Đồng nói quá vắn tắt, mà thao tác trò chơi lại hơi phức tạp, vì vậy Tô Bình Nam không hiểu ra sao.
Tô Bình Nam không biết chơi game, nhưng từng vào nam ra bắc, kinh nghiệm giang hồ phong phú. Mặc dù Đông Đông nói không đầu không đuôi, nhưng hắn vẫn đoán được một số hành vi thường ngày của Trương Đồng.
Thằng nhãi khốn kiếp này vẫn luôn mạo danh hắn sao?
Tô Bình Nam gọi điện cho Đỗ Thạch ở câu lạc bộ boxing: "Khi nào Trương Đồng có thể chống đỡ được ba phút dưới tay ngươi thì mới cho hắn cút. Trước đó hắn phải ăn uống tiểu tiện ở câu lạc bộ boxing, không được rời đi nửa bước."
Sau khi lạnh lùng nói xong, Tô Bình Nam cúp điện thoại.
…
Lúc này ông chủ Ngưu vẫn chưa biết đội danh dự yêu quý của mình đang trên đường bị trả về, lại càng không biết vì hành vi dở hơi này mà hắn tổn thất bao nhiêu lợi nhuận.
Hiện tại ông chủ Ngưu đang trợn to mắt trâu nhìn Bưu ca mà mình không dễ gì mới sai người tìm được, vẻ mặt không dám tin.
"Đầu óc ngươi có vấn đề à?"
Ngưu Quảng Phát nhìn Bưu Ca, hỏi một cách dè dặt, thậm chí còn vẫy tay gọi mấy nhân viên chuyên nghiệp của Bảo an Cẩm Tú đến gần mình một chút.
Cũng khó trách ông chủ Ngưu dè dặt như vậy, thật sự là trang phục của Bưu ca quá lố, cộng thêm phong cách lộn xộn khiến Ngưu Quảng Phát tự xưng là người Tấn Châu cảm thấy thảm không nỡ nhìn.
Trang phục của Bưu ca là một bộ đạo bào màu xanh nhạt hơi bẩn, bên trên còn có hai cái bánh pudding. Căn cứ theo số đo thì Ngưu Quảng Phát cảm thấy bộ đồ này tuyệt đối không phải là của Phạm Đức Bưu.
Bộ đồ quá chật, cái bụng bự lòi ra, còn ngắn nữa chứ, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.
Chưa hết, tay trái Bưu ca cầm đĩa phong thủy, tay phải cầm tràng hạt, phong cách này thật đáng sợ!
"Ngưu, Ngưu tổng."
Bưu ca nhìn thấy cơm cha áo mẹ ngày trước thì kích động ra mặt: "Ngài nói vậy chẳng phải là nhìn vẻ bề ngoài sao?"
Nam nhân vẫn mắc bệnh cũ, chưa sửa được cái tật hễ căng thẳng là lại nói lắp.
"Ta nhìn vẻ bề ngoài á?"
Ngưu Quảng Phát gãi đầu, chỉ vào tay trái và tràng hạt làm bằng cà rốt trên tay phải của Phạm Đức Bưu, hỏi câu thứ hai: "Sao lại thế này? Bây giờ ngươi tu Phật hả? Cmn cái kiểu phối hợp gì đây?"
"Học thầy không tày học bạn."
Phạm Đức Bưu cũng cảm thấy dáng vẻ của mình không ổn, bứt rứt nửa ngày mới đưa ra lý do: "Vạn pháp quy tông, lấy thừa bù thiếu mới có thể đi ra đại đạo của mình."
"Vạn pháp quy con mẹ ngươi, ngươi cũng phải che áo lót đỏ đi chứ?"
Ngưu Quảng Phát xoa quả đầu dưa, lần đầu tiên cảm thấy mình tìm tên này về là một sai lầm.
"Được rồi, dù sao cũng là chỗ quen biết, xem như ngươi đã chắn giúp ta một đao, ta cho ngươi một công việc, ngươi có làm gác cổng không? Tiền lương bằng cấp bậc giám đốc, một ngàn rưỡi."
Tạo hình của Phạm Đức Bưu làm Ngưu Quảng Phát như bị sét đánh, từ bỏ ý định dùng Bưu ca. Nhưng tới cũng tới rồi, ông chủ Ngưu cảm thấy vẫn nên cho hai tên thần kinh này một miếng cơm.
Đúng, là hai tên.
Từ Hữu Tiêu bị Bưu ca lừa gạt dắt mũi triệt để cũng có tạo hình cay mắt, không biết kiếm đâu ra bộ mã quái đen y như bọn Hán gian thường mặc, chân đi dép lê, tóc nhuộm vàng, lải nhải về chủ nghĩa hậu hiện đại, thể hiện phong cách ma huyễn.
"Ngưu tổng nông cạn rồi."
Bưu ca nôn nóng.
Ông chủ Ngưu là một trong số ít những đại gia hắn từng gặp, ôm được núi dựa này thì nửa đời sau cái gì cũng có.
"Nông cạn?"
Ngưu Quảng Phát trừng mắt trâu: "Ngươi còn nói linh tinh thì lão tử ném ngươi xuống mỏ than đào than đá."
Khi nói câu này, Ngưu Quảng Phát không phải là Tô Hồng Trung trước mặt Tô Bình Nam, mà là nhà giàu số một nổi tiếng cứng rắn nhất Tấn Châu dạo gần đây. Mắt trợn trừng, khí thế kinh người.
"Nửa năm nay ta gặp kỳ ngộ."
Phạm Đức Bưu bị dọa, nhưng hắn quyết định bất chấp cá cược một lần, nhất định phải bộc lộ một số kỹ năng mình có trước mặt ông chủ Ngưu.
"Hôm nay ông chủ Ngưu mọi việc không thuận, tuyệt đối đừng đi về hướng Nam kẻo có họa sát thân."
Cảnh giới cao nhất của nói dối là lừa dối cả bản thân luôn.
Do trình độ văn hóa nên Phạm Đức Bưu cực kỳ tin tưởng tàn dư phong kiến trong cuốn sách ố vàng lấy được từ chỗ lão Trương thu gom phế liệu.
Cái này vừa hay bù vào sở đoản của hắn, nhưng Ngưu Quảng Phát lại tin mệnh.
"Ngươi cứ làm bảo vệ trước đi, chờ ta nghĩ xem nên sắp xếp cho ngươi như thế nào."
Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bưu ca chẳng có chút dáng vẻ thế ngoại cao nhân tí nào, cuối cùng quyết định không bảo tên dở hơi này cút xéo, mà bỏ lại một câu nói lấp lửng rồi rời đi.