Ông trời ưu ái Phạm Đức Bưu, hôm nay tên này may mắn nghịch thiên.
Hôm nay ông chủ Ngưu phải đi mỏ than Thụy Sơn, trùng hợp là mỏ này ở hướng Nam, hơn nữa toàn là đường núi ngoằn nghèo.
Trên đường đi, ông chủ Ngưu nhận được cuộc gọi từ Lục Viễn, biết được Tô Bình Nam tức giận, tức thì giật thót tim.
Ông chủ Ngưu nhìn vách núi cheo leo, tự dưng nghĩ tới lời nói của Phạm Đức Bưu. Vì vậy hắn dặn tài xế phải lái xe thật chậm, phải cẩn thận một chút, nhờ đó mới thoát chết.
Chiếc xe Mercedes-Benz luôn được bảo dưỡng đúng hạn đang chạy trên con đường chữ S ngoằn nghèo thì đột nhiên nổ bánh, may mà tốc độ xe không nhanh, nhưng bánh trước đã văng ra ngoài.
Ngưu Quảng Phát hai chân run rẩy mở cửa xe, thở hắt ra một hơi.
"Thật sự linh vậy sao?"
…
Đông Đông tìm được tiểu pháp sư di chuyển lung tung như con ruồi không đầu ở thành chủ.
"Ngươi đúng là qua cầu rút ván!"
Tiểu yêu tinh hùng hổ mắng: "Bảo ngươi làm vú em cho ta mà ngươi không chịu. Trả trang bị cho ta, ngươi là đồ lừa đảo không giữ chữ tín, uổng công ta giúp ngươi mấy ngày nay."
Tiếng quát đột ngột khiến động tác click chuột của Tô Bình Nam dừng lại.
Nam nhân gõ chữ: "Là sao?"
Lần này thì chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, Đông Đông lập tức mở hình thức trách mắng. Tô Bình Nam nhìn chữ viết đầy màn hình, sắc mặt xanh mét.
Trương Đồng đang ở câu lạc bộ boxing làm nóng người bỗng dưng rùng mình. Nhìn tên đô con đáng sợ Đỗ Thạch kia đứng trên sàn đấu, hắn khóc không ra nước mắt.
Không phải Tô Bình Nam đang di chuyển lung tung, hắn đang làm quen với game.
Tô Bình Nam thuộc kiểu người dã tâm bừng bừng, đương nhiên hắn không có cảm giác nhập vai trong game. Hắn chơi game lâu như vậy chỉ để làm quen với hình ảnh trong trò chơi và tìm hiểu các chức năng thiết lập.
Hiện tại trong cuốn sổ đặt trước mặt Tô Bình Nam đã ghi lại không ít ý kiến của hắn.
Thứ nhất, game này khó quen tay, các loại mệnh lệnh hơi phức tạp. Thứ hai, cửa hàng phân bố không hợp lý, làm cho người mới khó mà quen tay. Thứ ba,..
"Được rồi." Đông Đông quyết định rộng lượng tha thứ cho cái tên không đáng tin cậy này: "Đi nào, ta dẫn ngươi đi đánh boss, đây mới là sức hút của game này."
Tô Bình Nam vốn định giải thích, nhưng bị câu nói này ảnh hưởng, bèn im lặng đi theo tiểu yêu tinh.
…
Điểm đặc sắc của thế giới này nằm ở tính phức tạp và đa chiều của nó.
Có người coi việc quyết đấu sinh tử trong game làm niềm vui, mà cũng có người bỏ mạng ngoài đời thực.
Ba triệu, thời buổi này mua một mạng người đã là cao lắm rồi.
Hai huynh đệ Vương Trung, Vương Lỗi cùng với A Hạo, Trần Kiệt đều là người Hỏa ca giới thiệu cho Quý Chính Hùng.
Bốn người đã làm ổ trong khách sạn Lệ Kinh hơn mười ngày, mỗi ngày rảnh rỗi nhìn lũ gián khiến người ta tê cả da đầu.
Sau khi bọn hắn đến chỗ hẹn, Triều ca chỉ xuất hiện đúng một lần, để lại ba mươi nghìn đô la Hồng Kông kèm một câu nói. Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn hắn lại kiên nhẫn chờ lâu như vậy.
"Chuyện có biến. Mọi người ra ngoài dùng mạng kiếm tiền, dứt khoát làm lớn một trận. Ta tin các ngươi sẽ kiên nhẫn chờ tin tức của ta."
Sau đó Triều ca biến mất.
Nhưng theo thời gian trôi qua, mấy người này dần mất hết kiên nhẫn.
"Trung ca, ngươi nói xem tên Triều ca u ám đó có phải kẻ lừa đảo không?"
Vương Lỗi nhỏ tuổi nhất, cũng là người thiếu kiên nhẫn, đứng ngồi không yên nhất: "Chúng ta đã đến đây nhiều ngày như vậy mà hắn chỉ lộ mặt một lần, chứng tỏ không chịu tin tưởng chúng ta."
"Ngươi không tin hắn, lẽ nào còn không tin Hỏa ca?"
Vương Trung trả lời, sau đó tiếp tục chống đẩy như chốn không người, mồ hôi chảy trên lưng khiến nam nhân trông càng thêm bưu hãn và vạm vỡ.
"Ta có thể chờ."
Trần Kiệt ở bên cạnh cũng hơi mất kiên nhẫn: "Nhưng vợ ta vẫn còn nằm viện, chờ tiền cứu chữa, cmn ta chờ kiểu gì? Hay là chúng ta dứt khoát tự cướp một chuyến rồi trở về."
Câu nói này làm cho Vương Lỗi lên tinh thần.
"Đúng vậy! Nhờ Hỏa ca tìm quan hệ mua vũ khí, bốn người chúng ta có thể tự làm! Góc xéo đối diện có một hiệu cầm đồ, bên trong có không ít trang sức vàng và đồng hồ nổi tiếng."
Vương Lỗi dao động, nói với đại ca Vương Trung.
"Các ngươi điên rồi à?"
Vương Trung nhìn ba người còn lại bằng ánh mắt không dám tin: "Hỏa ca không phải vạn năng, mạng lưới quan hệ của hắn vẫn chưa với tới Cảng thành, sao có thể kiếm được súng?"
A Hạo ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Cửa tiệm này không có nhiều tiền, ta thấy không đáng. Loại chuyện này đã không làm thì thôi, muốn làm thì phải đủ gan đủ tham!"
Vương Trung nhìn đứa em trai mất kiên nhẫn, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Cho dù lấy được súng, cửa hàng này có bối cảnh gì, các ngươi không nhìn thấy tình hình đám dân giang hồ ra vào sao? Đây rõ ràng là sản nghiệp của băng đảng. Người ta là địa đầu xà, còn chúng ta ngay cả đường lui cũng không có, chê mình chết chậm đấy à?"
Mấy câu hỏi liên tiếp khiến Vương Lỗi và Trần Kiệt hoàn toàn ngậm miệng.
"Nhưng chờ đợi thế này cũng không phải cách."
Vương Lỗi vẫn không cam tâm.
Bốp!
Đương nhiên Vương Trung sẽ không đối xử khách khí với huynh đệ của mình. Sau một cái bạt tai, giọng điệu của hắn cực kỳ hung ác: "Ta dẫn ngươi ra ngoài kiếm tiền chứ không phải dâng mạng."
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
A Hạo vẫn im lặng nãy giờ nhìn hiệu cầm đồ phía đối diện với vẻ mặt khinh thường. Hắn là kẻ tham nhất trong mấy người này, đương nhiên chướng mắt cái cửa tiệm nhỏ này.
"Xem ra các ngươi không hoàn toàn là phế vật."
Triều ca đẩy cửa đi vào, hiển nhiên đã chứng kiến cả quá trình. Hắn gật đầu với mấy người: "Địa điểm hành động thay đổi, là Hào Giang. Có dám đi không?"
"Có."
Mấy người đứng dậy, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Nguy hiểm càng lớn lợi nhuận càng cao. Ta đồng ý dùng các ngươi bởi vì Hỏa ca từng nói các ngươi không sợ chết."
Triều ca đanh mặt nói: "Ta đảm bảo sau khi thành công các ngươi sẽ nhận được ba triệu, nhưng nguy hiểm lớn hơn nhiều, rất có thể sẽ mất mạng ở Hào Giang. Có làm hay không chỉ cần nói một câu, ta sẽ không làm khó các ngươi."