A Chính đã chờ trong băng thất của Cửu Văn Long rất lâu.
Nhìn bề ngoài thì hắn là một thanh niên có ngoại hình bình thường, làn da ngăm đen, vừa nhìn là biết hán tử kiếm cơm trên biển.
A Chính đã trải qua không ít sóng gió, xoa tay lộ vẻ căng thẳng... Không căng thẳng không được.
Tịnh Khôn đã ra lệnh giang hồ truy sát, lục thúc đã bị xử lý, An Phong không có ai dám ra mặt. Hiện giờ không có mấy ai đủ tư cách áp chế Tịnh Khôn - kẻ cay độc nhất trong thập kiệt Tân Ký.
Phi Cơ ca của Hòa Ký chắc chắn là một trong số đó.
"Phi Cơ ca đồng ý gặp ngươi."
Cửa gỗ băng thất bị đẩy ra, bảy tám hán tử đi vào. Lữ Tư Kiệt dẫn đầu. Hắn chào hỏi Cửu Văn Long trước rồi mới nói chuyện với A Chính đang ngồi ở trong góc.
"Cảm ơn Kiệt ca giúp đỡ, ta nhất định sẽ hậu tạ ngươi."
Nghe vậy A Chính vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy liên tục nói cảm ơn, thái độ hạ mình.
"Không cần cảm ơn ta, hi vọng tin tức của ngươi hữu dụng."
Một tiếng "phập" vang lên theo câu nói này. Một hán tử trong đám người cắm con dao sắc bén lên mặt bàn trước mặt A Chính.
"Ngươi... ngươi có ý gì?"
A Chính đờ đẫn nhìn lưỡi dao lóe lên hàn quang dưới ánh đèn.
"Không thể không có quy củ."
Lữ Tư Kiệt khoanh tay: "An Phong là băng đảng suy tàn, ngươi chỉ là một tứ nhị cửu. Một tứ nhị cửu muốn gặp bang chủ Hòa Ký, đừng nói là ngươi không biết phải làm thế nào."
"Ta biết."
A Chính cũng thuộc lòng bài thơ Hồng môn.
Nghe xong sắc mặt trắng bệch, hắn cười thảm một tiếng, thức thời gật đầu, đặt tay trái lên bàn, sau đó thong thả cắn góc áo, tay phải rút con dao găm ra rồi vung dao.
Tiếng rên rỉ vang lên kèm theo dòng máu phun trào.
"Long ca."
Khi ra ngoài, đầu tiên Lữ Tư Kiệt sai người dọn dẹp sạch sẽ, sau đó cung kính đặt bao lì xì dày cộp lên quầy bar của băng thất Cửu Long: "Mượn bảo địa của Long ca làm việc, đây là tấm lòng."
Cửu Văn Long bình tĩnh nhận bao lì xì, ngước mắt nhìn A Chính với sắc mặt tái nhợt đang bịt chặt tay phải, sau đó nhếch miệng cười: "Lâu lắm rồi không thấy quy củ này. A Chính, Long thúc chúc ngươi cầu được ước thấy."
Cửa băng thất Cửu Long đóng lại, đoàn người đã đi hết, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
…
“Hướng chín giờ, Tiểu Hồng Bào ngươi nhớ đứng ở chỗ đã đánh dấu. Lại chết!”
“Đúng, đúng, chính là nơi đó, ngươi không thể sử dụng ma pháp lốc xoáy sao? A a a a, ta đi cứu ngươi.”
“Được rồi, được rồi, người thông minh, ngươi phải học cách ngăn cản, quét sạch mob, nhớ thêm trạng thái cho ta, hiểu chưa?”
Đông Đông líu lo không ngừng.
Tiểu yêu tinh Đông Đông nhìn qua giống như một con sói vẫy đuôi nhưng thật ra đây là lần đầu tiên đánh boss. Tô Bình Nam là người mới, hai người giày vò cả nửa ngày, cuối cùng mới làm nên chút chuyện.
“Haiz, hôm nay ngươi nói ít thật.”
Nhìn thấy cột máu của boss hạ xuống, rốt cuộc Đông Đông mới có tinh thần bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Thật thú vị, cơ chế của quái vật này thực sự hấp dẫn, có bao nhiêu quái vật cấp độ này?”
Tiểu pháp sư không để ý đến Đông Đông, ngược lại đưa ra vấn đề của chính mình.
“Không biết, khoảng bảy tám con.” Đông Đông đáp.
“Còn khó khăn hơn thế này bao nhiêu, và cần bao nhiêu người hợp tác? Ta đã kiểm tra trang web, không có lời giải thích nào.”
Tiểu pháp sư tiếp tục hỏi, giọng điệu giống như một lão đầu tử.
“Vậy thì nhiều lắm. Đây là tiểu boss, hình như là một con rồng. Bây giờ người trong toàn bộ máy chủ này đều không thể đánh chết rồng.”
Đông Đông thành thật trả lời, đồng thời mơ hồ cảm thấy tiểu pháp sư này hôm nay hình như có chút khác trước, không chỉ thao tác rất xa lạ mà ngay cả giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Để kéo dài tuổi thọ của trò chơi?”
Pháp sư tiếp tục đặt câu hỏi.
“Này, ngươi đang đùa ta đấy à?”
Tiểu yêu tinh không hài lòng: “Chúng ta đang chơi game, cần chi phải phiền phức như vậy?”
“Một sản phẩm dựa vào thời gian để kiếm tiền, tuổi thọ của nó quyết định lợi nhuận của nó.”
Tiểu pháp sư nói, đồng thời còn nói tiểu yêu tinh một câu: "Tiểu nha đầu, ngươi đúng là không lễ phép gì cả.”
Đông Đông bị câu trả lời ông cụ non làm cho kinh ngạc. Nàng còn chưa kịp lên tiếng phản bác đã nhìn thấy tiểu pháp sư lưu lại một hàng chữ: “Có việc, ta đi đây.”
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, tiểu pháp sư đã ngoại tuyến. Đúng, là ngoại tuyến.
Sau khi để lại một câu, hắn không chút nghĩa khí ném nàng giữa một bầy quái vật rồi biến mất không dấu vết.
“A a a a!”
Nhìn cảnh tượng mình bị đánh chết, bạn học Đông Đông luôn mang đến cho người khác cảm giác dịu dàng không khỏi bùng nổ, tức giận vỗ bàn đứng dậy, oán khí ngút trời.
Đối với oán khí của nữ hài, Tô Bình Nam không nhận ra.
Hắn xác thực đang có việc trong hiện thực. Sa Vũ đã chọn xong người đến đảo Mỹ Lệ để hoá giải cục diện. Cường độ ủng hộ của Tô Bình Nam rất lớn, khiến cho rất nhiều cốt cán của Mộ Dung Thanh Thanh bị hao mòn nghiêm trọng.
Nữ nhân đã tìm đến cửa.
Huống chi, nam nhân đã tìm hiểu game này, mặc dù cảm thấy nó cũng có chút thú vị nhưng hắn cũng sẽ không trầm mê trong đó, tất nhiên là thoát game gọn gàng linh hoạt rồi.
“Đột nhiên tìm ta là vì chuyện Sa Vũ sao?”
Tô Bình Nam nhìn Mộ Dung Thanh Thanh mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt đẩy cửa bước vào, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
“Đúng vậy.”
Mộ Dung Thanh Thanh dứt khoát thừa nhận.
“Sa Vũ chọn sáu người của ta mang đi, đều là hảo thủ nhất đẳng.”
Nàng tự nhiên ngồi vào ghế salon tiếp khách: “Ánh mắt của hắn cao thật, nhưng lại khiến cho Thải Vân Chi Nam và Hải Châu đều thiếu người, tất nhiên phải tìm lão đại ngươi bổ sung người rồi.”
Mộ Dung Thanh Thanh hoàn toàn không để ý đến việc Hải Đông Thanh tan rã hoàn toàn.
Nàng biết rõ phong cách của mình hoàn toàn không phù hợp với xã hội này. Bây giờ vì tập đoàn Cẩm Tú, chuyện nàng làm đã nhận được tin tưởng của Tô Bình Nam, cho nên nàng nói chuyện không hề cố kỵ.