“Chuyện của Sa Vũ là ta đồng ý cho hắn làm chủ.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Có dã tâm, lại có quyết tâm, tất nhiên ta phải cho hắn một cơ hội rồi.”
“Chúng ta hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, ta hiểu suy nghĩ của hắn.”
Mộ Dung Thanh Thanh mỉm cười: “Hắn bại bởi Để Diệu Dương, sẽ không chịu phục. Điều này cũng chẳng kỳ quái.”
“Chúng ta cần nhân tài chân chính. Hiện tại bảo an tinh anh của công ty đã rút ra ngoài không ít, điều động nữa chỉ sợ sẽ mất đi khung xương, dẫn đến phòng thủ có thừa mà dã tính không đủ. Cho nên không thích hợp cho bọn hắn đi.”
Tô Bình Nam lắc đầu từ chối yêu cầu chọn công ty bảo an của Mộ Dung Thanh Thanh.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Thanh Thanh tiếp nhận tách trà Tô Bình Nam đưa sang, cau mày nói: “Ngươi cũng biết phòng tuyến nối liền Thải Vân là nơi nào, ai cũng bưu hãn. Không có nhân thủ, chúng ta không áp chế được.”
“Ta biết rất rõ.”
Tô Bình Nam trả lời: “Cho nên ta đã bảo Tô Nhất Nhị đi tìm người, ngươi có thể đi cùng, tìm thêm một số người thích hợp trở về, chuẩn bị cho việc chúng ta ra ngoài.”
“Bây giờ chúng ta ra ngoài có phải hơi gấp không?”
Mộ Dung Thanh Thanh nghi hoặc hỏi: “Bên phía Dương Thiên Lý tạm thời ổn định, Bổng Tử quốc còn chưa tiêu hóa, cái này cần thời gian.”
“Thời gian không chờ người. Hành động của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta đối với Đông Nam Á đã lửa sém lông mày. Một khi sự việc bắt đầu, nhất định sẽ khiến cho chúng ta cây to đón gió. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta. Ở trong nước chúng ta hơi bó tay bó chân, nhất định phải có nhượng bộ. Dù sao chúng ta không thể hành động quá mức ở Hạ quốc được. Đây chính là thị trường cơ bản để chúng ta kiếm tiền.”
Có một số việc không thể đề cập với bất kỳ ai.
Thật ra Tô Bình Nam cố kỵ bởi vì kinh nghiệm ở một thời không khác.
Nam nhân biết quốc gia của mình có một số phương diện lợi hại đến cỡ nào. Mười đến hai mươi năm tới sẽ là thời điểm kinh tế đất nước cất cánh, muốn kiếm nhiều tiền thì không thể để lại quá nhiều tội lỗi.
Mặc dù hắn có thể dựa vào tầm nhìn xa trông rộng của mình để duy trì chính trị, nhưng chung quy vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Dù sao chính trị cũng là nghệ thuật thỏa hiệp.
Một con lợn nuôi quá mập nhất định sẽ thu hút ánh mắt đồ tể. Dù cho đứng đội chính xác, nam nhân cũng không tin tưởng bất cứ lời hứa hẹn nào.
Hắn chỉ tin vào chính mình. Hơn nữa…
Thỏ giảo hoạt còn có ba hang, huống chi là Cẩm Tú?
Đối với việc di dời Cẩm Tú, Tô Bình Nam không vội.
Nam nhân biết rằng trong mười năm hoặc thậm chí mười lăm năm tới, có thể nói rằng Hạ quốc hoàn toàn bước vào thời đại mà mọi thứ đều liên quan tới tiền.
Đây là thời đại của chủ nghĩa tư bản.
Tất cả những nhân vật có tầm ảnh hưởng sẽ xuất hiện trên sân khấu sau khi ngươi hát. Bây giờ đám người Chu Bang Nghĩa bễ nghễ tung hoành đang cố gắng sử dụng vũ lực cá nhân của mình để chống lại thời đại sẽ bị lịch sử đào thải.
Tô Bình Nam sẽ không phạm sai lầm giống như bọn hắn. Lập trường của tập đoàn Cẩm Tú chỉ cần chính xác, hệ số nguy hiểm sẽ không quá lớn.
Dù sao trưởng lão cũng là những người đó, có Mạnh gia làm trung gian, đứng vững không khó.
Giống như những lời hắn đã nói với ông chủ Ngưu.
Xây dựng quê hương nhiều hơn, làm nhiều việc thiết thực hơn, không gây chuyện, xóa dấu vết cần phải phải xóa, Cẩm Tú luôn làm rất tốt mặt này.
Nếu cả hai đều được quan tâm, hắn sẽ không dễ dàng gục ngã với những mối quan hệ hiện tại.
Về Mạnh đại tiểu thư, Tô Bình Nam có chút đau đầu.
Trưởng nữ dòng chính hào môn đại viện sao có thể nhàn rỗi đến mức suốt ngày gọi điện thoại cho mình. Không chỉ như vậy, cứ cách vài ngày nữ nhân lại sai người mang quà cho hắn.
Đến mức bây giờ rất nhiều xa xỉ phẩm của Tô Bình Nam đều là tiền của Mạnh Tịnh Tuyết. Hơn một năm qua, Mạnh đại tiểu thư chỉ hận chưa được gả cho hắn.
Từ trước đến nay, Tô Bình Nam vẫn luôn duy trì một khoảng cách rất tốt với Mạnh đại tiểu thư, nằm ở mức quan hệ bạn bè.
Làm như vậy bởi vì Tô Bình Nam không muốn những người khác của Mạnh gia nhúng tay vào. Còn một điểm nữa là tránh xa chính trị.
Nam nhân không chấp nhận được người khác khoa chân múa tay ở Cẩm Tú. Tính cách của Tô Bình Nam luôn kiệt ngạo. Hắn có thể xác định Mạnh đại tiểu thư là người hiểu chuyện, nhưng danh xưng Mạnh tam thúc Thao Thiết không phải là tự dưng mà có.
Phải cẩn thận, nếu không sẽ gây ra sai lầm lớn.
Nhưng hết thảy chỉ là tạm thời. Tập đoàn Cẩm Tú muốn độc chiếm một số ngành để kiếm tiền, như vậy khó tránh khỏi việc đứng đội.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Tô Bình Nam cường thế đến đâu cũng khó thoát khỏi vận mệnh này. Khi vốn liếng đã đạt đến mức nhất định, khẳng định sẽ có lực lượng chính trị tham gia. Đây là luật thép, không cách nào tránh khỏi.
…
“Ác, tài, sắc. Đối đãi với người của đường dây Long Đằng, không thể chỉ nghiêm khắc mà thôi.”
Tô Bình Nam duỗi ba ngón tay với Mộ Dung Thanh Thanh: “Tóm chặt những yếu tố này, bên kia sẽ không lật nổi sóng gió gì đâu. Nếu không được, cứ tùy tiện tìm một vài người ra đỡ.”
“Nhưng mục tiêu của chúng ta quá cao.”
Nam nhân nói sang chuyện khác: “Ra ngoài giành lấy một giang sơn chân chính thuộc về Cẩm Tú mà chỉ dựa vào những người đó là không được. Cho nên ta mới yêu cầu Tô Nhất Nhị đi chọn người.”
Đập bàn, Tô Bình Nam thẳng thắn nói: “Vừa lúc mượn cơ hội này lọc những người được chọn, chỉ để lại một số tinh anh giỏi đánh đấm làm khung sườn.”
Biểu hiện của Mộ Dung Thanh Thanh cũng trở nên nghiêm túc. Nàng nghe ra được hùng tâm tráng chí trong giọng nói của nam nhân.
“Kỷ luật thiết huyết không sợ giết chết tinh thần.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam có chút xúc động: “Núi mười năm sẽ lưu lại những đồ trân quý nhất. Nếu chúng ta không lấy được, những thứ này sẽ biến mất theo thời gian, thật đáng tiếc.”