“Người này không thể giữ lại.”
Biểu hiện của Rebecca vô cùng tàn nhẫn: “Trương Tử Hào nhất định sẽ có động tĩnh rất lớn. Đến lúc đó, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm đến hắn. Ai dám xác định đến lúc đó hắn có nói ra tình huống ngày hôm nay hay không.”
“Chỉ có người chết mới giữ im lặng thôi.”
Phi Cơ gật đầu: “Để ta sai người làm việc.”
“Người của ngươi không được đâu. Sẽ bị điều tra ra đấy.”
Rebecca lắc đầu: “Làm không kín đáo nhất định sẽ lưu lại vết tích. Ta sẽ thông báo cho bên phía Tịnh Khôn xử lý, Tịnh Khôn phải gánh tội này. Một hòn đá ném hai con chim, vừa lúc Hòa Ký cũng có cái cớ để lấy tuyến đường bến tàu.”
Hai người nói chuyện rất hời hợt nhưng lại quyết định sinh tử của rất nhiều người. Giang hồ vĩnh viễn chỉ thuộc về kẻ thượng vị.
Điều này cũng là lý do vì sao rất nhiều người liều chết cũng phải ra mặt. Bởi vì ai cũng biết rất rõ chỉ có kẻ thượng vị mới không trở thành vật hy sinh cho lợi ích.
Hứa hẹn, nghĩa khí chẳng đánh nhắc đến trước mặt lợi ích. Một tên lưu manh cấp thấp đột nhiên bị cuốn vào sự kiện mà hắn không nên tham gia, kết cục không cần nghĩ cũng biết.
…
Tô Bình Nam nhận được tin tức rất nhanh.
Trước mặt hắn là toàn bộ thông tin về đám người Trương Tử Hào. Nam nhân không nhanh không chậm dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn bằng gỗ tử đàn bóng loáng.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình Tô Bình Nam. Đây dường như là sự cô độc chỉ thuộc về một mình hắn.
Tô Bình Nam đang tự hỏi rốt cuộc Trương Tử Hào muốn làm gì.
Danh sách vũ khí trong tay Trần Trí Hạo đã đến tay hắn. Có thể nói số tiền mà đám người kia bỏ ra rất lớn. Có số vũ khí này, Tô Bình Nam không cho rằng đám vệ sĩ của Hà tiên sinh có thể ngăn được hành động của bọn hắn.
Nhưng vì sao lại cần nhiều thuốc nổ đến vậy?
Hành động này không có khả năng vẽ vời cho thêm chuyện. Tô Bình Nam có thể khẳng định điểm này.
Thuốc nổ chỉ có một công dụng, đó chính là nổ. Trương Tử Hào muốn cho nổ nơi nào mới có thể tối đa hóa lợi ích?
Ánh mắt Tô Bình Nam sáng lên.
Ngay lập tức hắn gọi điện thoại cho Rebecca: “Ngươi mau điều tra rõ ràng toàn bộ hành trình của Hà tiên sinh trong thời gian gần đây ở Hào Giang.”
…
Lúc này, bảy người Sa Vũ đã đến Thiên Đô.
Bọn hắn đến đảo Formosa là muốn mở rộng lãnh thổ cho Cẩm Tú, Tô Bình Nam tất nhiên ủng hộ vô điều kiện. Gặp nhau một lần là coi trọng, cũng là quy củ.
Địa điểm gặp mặt là quán bar ZT.
Cho người bên dưới uống loại rượu ngon nhất, từ đó tạo ra con dao sắc bén nhất. Xưa nay Tô Bình Nam không thiếu hào khí.
…
Bảy giờ tối, quán bar ZT không có nhiều người.
Trong phòng, Lư Giai Phỉ vừa được thăng chức làm giám đốc kinh doanh nhiệt tình chào mừng các thành viên trong nhóm đến đây để ăn mừng việc nàng được thăng chức giám đốc, không hề có sự ngây ngô ở độ tuổi của nàng.
Lư Giai Phỉ rất giống ba của nàng, Lư Ngọc Bảo. Quê quán của Lư lão nhị trước khi đến Thiên Nam làm việc là thành phố A.
Khi lên đến vị trí này, hắn không xuất hiện bất cứ vấn đề lớn nào. Cho nên hắn đã ở vị trí đó trong hai nhiệm kỳ, chính là tám năm.
Tám năm, thời gian không ngắn. Huống chi ông chủ Lư cũng không có tâm tư kiếm thêm vợ bé. Vì thế gia đình tất nhiên cũng đi theo.
Xét cho cùng, danh tiếng cách biệt hai nơi, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ.
Hơn nữa, leo lên đến vị trí của hắn, việc điều động công việc của vợ dễ như trở bàn tay. Nếu không phải Lư phu nhân không thích nhàm chán ở nhà, thì có đi làm hay không cũng không quan trọng.
Không ai nói cái gì. Đây là tình hình chung trong cả nước.
Hai vợ chồng đều đi hết, hai đứa con Lư gia tất nhiên cũng phải đi theo. Con trai Lư Tiểu Vĩ còn đang học trung học, bởi vì hắn còn phải thi đại học, nên không vội chuyển đến một môi trường xa lạ. Con gái lớn Lư Giai Phỉ đã trưởng thành thì đã tìm được một công việc ở Thiên Đô.
Không thể không nói gia giáo của ông chủ Lư xác thực rất nhgiêm. Hắn quản hai đứa con của mình có thể nói là nghiêm khắc.
Mặc dù Lư Giai Phỉ có lòng muốn lập nghiệp nhưng ông chủ Lư lại sợ người hữu tâm tìm sơ hở nhắm vào, do đó càng nghiêm khắc hơn.
Nhưng con gái lớn không nghe mình.
Rảnh rỗi lại không muốn gò bó theo khuôn phép, Lư Giai Phỉ đã tự tìm được công việc nhân viên bán hàng trong một công ty tư nhân.
Có thể nói năng lực làm việc của nữ hài rất mạnh.
Trong vòng mấy tháng, mặc dù chỉ là một trò chơi may rủi, nhưng nàng nghiễm nhiên trở thành quán quân bán hàng, hơn nữa, doanh số bán hàng rất lớn đã giúp nàng được nhận vào vị trí tổng quản lý.
Trong cả bộ phận kinh doanh, bao gồm cả trưởng phòng sành sỏi và những nhân viên chăm chỉ bên dưới, không ai có thể ngờ rằng nữ hài có vẻ ngoài giản dị lại là con gái của người đứng thứ hai toàn Thiên Nam.
Đó là lý do tại sao trong thời đại này, thế hệ lớn tuổi từ dưới lên và đi lên từ cấp thấp hơn như ông chủ Lư thỉnh thoảng có loại tình huống này trong gia đình.
Mười năm sau, tình huống này lại càng giống như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Không có chuyện gì nhỏ khi độ cao đạt đến một vị trí nhất định, hậu quả của mọi quyết định tưởng chừng như bình thường đều khôn lường.
Giang hồ thân bất do kỷ. Quan trường sao lại không như vậy chứ?
Mặc dù đám người Lư Giai Phỉ đến khá sớm nhưng bầu không khí rất náo nhiệt.
Ca sĩ đầu tiên xuất hiện trong quán bar là một chàng trai trẻ với mái tóc dài và phong cách hơi hướng rock, hắn chơi guitar điêu luyện và có một chất giọng rất dễ nhận ra, khiến quán bar lập tức tràn ngập bầu không khí mà các nữ hài thích.